1 Có một số quá khứ, không muốn quên là bởi vì nó đẹp đến nỗi đã ăn sâu vào tâm trí.
Có một số quá khứ, rất muốn quên, lại như hình với bóng, trì trệ không chịu đi.
2 ậu bé thật sự rất giống anh. Ngoại trừ đôi mắt đen nhánh, con ngươi thật to, thật đen, cực kỳ giống cô.
***
Tân Đồng hít vào một hơi, trong không khí hình như có mùi táo, pha lẫn mùi thuốc sát trùng, bên tai còn có thể nghe được tiếng chóp chép nhai nuốt.
3 “Bởi vì con đã có mẹ rồi. ”
***
Căn nhà này là Tân Đồng mua vào hai năm trước. Nó nằm trên đường Đông Giao, giao thông thuận tiện, gần đó còn có nhà trẻ, trường tiểu học, rất tiện lợi.
4 Làm thế nào để giải thích tất cả những chuyện khi mà đến cô cũng cần người ta giải thích.
***
Lúc Tân Đồng thức dậy thì trời đã sáng.
Cô vừa định ngồi dậy, còn có một cơ thể luôn cảnh giác, mềm mại nho nhỏ bên cạnh cũng thức dậy theo cử động của cô.
5 Cô thà rằng nói dối, mặc dù lời nói dối này còn phải nói thêm nhiều lần nữa, chứ cô không muốn cậu biết cậu được sinh ra như thế nào.
***
Đâu là lần đầu tiên Lệ Nam Hợp chính thức đi dạo siêu thị.
6 Cô nói với Lệ Thịnh, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè.
Cô nói cô không xứng với anh.
Nhưng cô lại không nói được nguyên nhân.
***
Hôm nay Tân Đồng thức dậy rất sớm.
7 Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.
***
Lòng dạ của con người, có lẽ cũng giống như biển sâu không thấy đáy.
Đáy lòng dậy sóng lớn, ngoài mặt vẫn là một khoảng gió êm sóng lặng.
8 Vì sự tồn tại của Nam Hợp, tảng đá ấy lúc này chỉ còn là một đống sỏi nhỏ, dồn nén trong lòng cô, trong đầu cô. Vẫn cứ không thoải mái, rối rắm, khổ sở như trước, nhưng không còn khiến cô nghẹt thở, đè nặng thần kinh của cô nữa, không còn khiến mỗi bước cô đi đều vô cùng gian nan, mỗi phút trôi qua đều dài đăng đẵng nữa.
9 Đó là cảm giác nơi thuộc về mình đang bị xâm chiếm từng chút một, nó khiến cô sợ hãi.
***
Hơn 2 giờ chiều, Tân Đồng đến bến xe để về.
Tân Chí khăng khăng đưa cô đến bến, vừa chuẩn bị một túi gì đó cho cô.
10 Có một số chuyện, bạn muốn trốn cũng trốn không thoát, có đúng không?
***
Ngày cuối tuần còn lại Lệ Đông Nhất đều ở nhà của Tân Đồng.
Anh gần như biến thành một thứ đồ nội thất lặng lẽ trong nhà của Tân Đồng, ngoại trừ ngẫu nhiên nhận điện thoại mấy lần, thời gian còn lại chính là lật hợp đồng.
11 “Tân Đồng, cô hãy nghe cho kỹ đây, đêm nay tôi sẽ không để cô gặp Nam Hợp với toàn thân đầy mùi rượu thế này, ngày mai cũng không, sau này cũng sẽ không.
12 Nam Hợp, không lẽ cũng trưởng thành sau một đêm ư?
***
Đồng hồ sinh học của Tân Đồng là nhiều năm dưỡng thành, không bởi vì sự liều lĩnh tối qua mà có chút ảnh hưởng nào.
13 Trong cuộc sống ngổn ngang điều bất ngờ, kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp biến hóa.
***
Buổi sáng Tân Đồng đi làm, nhìn thấy trên bàn của mình đặt thứ gì đó.
14 Nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố.
“Sao anh không ăn?” Hứa Úy Nhiên trả thực đơn lại cho bồi bàn, “Em nhớ anh rất thích vị thịt bò bít tết ở đây mà.
15 Hơi thở của anh cuối cùng cũng bao phủ lấy Tân Đồng, nguy hiểm, lại mang theo sức mạnh an ủi lòng người đến kỳ lạ.
***
Khoảng 10 giờ tối, Lệ Đông Nhất gọi điện thoại đến.
16 Đến một ngày nào đó, em muốn nhìn xem, anh phải lấy bộ dạng thế nào để cầu xin em.
***
Tân Đồng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm trần nhà, rồi nhìn qua cửa sổ, tấm rèm không dày, ánh nắng sáng sớm ương ngạnh len lỏi vào, ý đồ xuyên thấu tấm rèm mỏng.
17 Trần Quang rút tay cậu ra khỏi bàn tay mập ú của mẹ, mặt mày nhăn nhó, hít nước mũi đang chảy xuống, lưng dán vào mặt tường trắng bóc, đứng qua một bên.
18 Sơn Thủy Nhân Gia không phải là nhà hàng lộng lẫy, sang trọng gì cả; ngược lại đó là gian nhà cũ trùng tu lại theo phong cách cổ xưa, trong ngoài đại sảnh kê không ít bàn gỗ tròn, được đặt lần lượt gần sát nhau, bên trong có phòng VIP, nhưng số lượng khá hiếm.
19 Lúc Ôn Hinh ngoài 20 tuổi đã gả cho Lệ Biên Thành, chưa đầy một năm đã có Lệ Đông Nhất, đến giờ cũng chỉ ngoài 50, hơn nữa bình thường chăm sóc rất tốt, chuyện gì cũng lười quản, chuyện lớn có Lệ Biên Thành làm chủ, việc nhà có Thím cao trông coi, hiện giờ Nam Hợp lại đến chỗ Lệ Đông Nhất nên khiến cho bà rất nhàn nhã.
20 Lúc Lệ Đông Nhất và Nam Hợp đến đã có hơi muộn.
Thật ra Ôn Hinh cảm thấy không sao cả, dù sao đối mặt với Hứa Úy Nhiên cũng không biết phải ăn thế nào.