1 Câu chuyện bắt đầu như thế này. Bối Nhĩ Đóa(1), nữ, hai mươi tư tuổi, chiều cao một mét sáu mươi, tướng mạo tám mươi lăm điểm(2), sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố N lập nghiệp một năm rưỡi, kết thúc bằng thất bại.
2 Bối Nhĩ Đóa và Đường Lật biết nhau từ thời học cấp ba, tính ra đến nay đã gần được chín năm. Mặc dù bốn năm học đại học mỗi người một nơi nhưng hai người chưa bao giờ mất liên lạc với nhau.
3 Bữa sáng đó đương nhiên là do Bối Nhĩ Đóa trả tiền. Sau khi ăn xong hai người chia tay không hề có một chút lưu luyến nào. Dù sao cũng chỉ là thực hiện nhiệm vụ, không cần phải động chân tình, có gì quan trọng đâu, Bối Nhĩ Đóa thầm nghĩ.
4 Bối Nhĩ Đóa lấy cớ vào nhà vệ sinh để tạm thời thoát khỏi hiện trường khó xử này. Đứng trước gương trong nhà vệ sinh, Bối Nhĩ Đóa phát hiện mặt mình đỏ kỳ lạ, những lời nói bên bàn ăn vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai.
5 Diệp Trữ Vi từ chối yêu cầu chụp kiểu ảnh khác của Bối Nhĩ Đóa, theo lời anh ta thì bức ảnh này rất tả thực, cơ bản không khác gì cô ở bên ngoài. Bối Nhĩ Đóa đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đến mức đăng bức ảnh này lên, cô định lặng lẽ xóa đi, nhưng trong chớp mắt sắp ấn phím xóa cô lại chần chừ, sau vài giây đấu tranh tư tưởng cuối cùng vẫn quyết định để lại.
6 Trên đường về, Bối Nhĩ Đóa nhận được điện thoại của mẹ cô, Từ Trinh Phân. “Con đang làm gì đấy?” Giọng bà Từ Trinh Phân lúc nào cũng có vẻ thiếu kiên nhẫn.
7 Bối Nhĩ Đóa ngại không chịu đi ăn, chỉ nhận lời đi hát. Sau khi ăn tối xong cô đến siêu thị gần nhà mua một cặp nến tinh dầu thơm làm quà cho Hà Dương, cô nghĩ nếu đi tay không thì quá mức vô duyên.
8 Vương Hách Xuyên đã ra ngoài, Chân Chí Linh lại tích cực chọn bài cho mọi người. Bối Nhĩ Đóa chọn bài “Xuân hạ thu đông”. Hà Dương sáng mắt lên: “Bài này anh từng nghe Diệp Trữ Vi hát rồi, cậu ấy hát hay lắm”.
9 Một thời gian sau đó, Bối Nhĩ Đóa và Diệp Trữ Vi duy trì tần suất gặp mặt một tuần một lần, về cơ bản chỉ là để chụp ảnh. Địa điểm chụp ảnh được chọn ở gần Viện nghiên cứu của Diệp Trữ Vi, công viên, quán cà phê, quán bánh bao, bên lề đường, tóm lại là số lượng không nhiều những địa điểm công cộng xung quanh Viện nghiên cứu.
10 Chơi xe đụng xong, hai người đi dạo đến bên hồ, xem một đám trẻ con và phụ huynh đang chơi các trò chơi nước, sóng bạc bắn lên tung tóe. Một chiếc du thuyền chạy qua, mặt hồ dần phẳng lặng trở lại, sóng bạc lấp lánh khắp mặt hồ.
11 Úc Thăng còn chưa trả lời, Đường Lật đã vội vã lên tiếng bảo vệ: “Sếp Úc, anh có thể không trả lời những câu hỏi riêng tư”. Úc Thăng cười nhạt, thả một viên C sủi vào trong cốc, nhẹ nhàng lắc đến lúc tan hết rồi đưa cho Đường Lật.
12 Bữa cơm Diệp Trữ Vi nấu đã nhận được sự khen ngợi của tất cả mọi người. Đường Lật khen không dứt lời, Úc Thăng mỉm cười nói tay nghề nấu ăn của anh ta lại tiến bộ, Bối Nhĩ Đóa thì thể hiện sự khen ngợi bằng hành động thực tế, lần đầu tiên cô ăn được hai bát cơm.
13 Bối Nhĩ Đóa cất điện thoại, hỏi thẳng Diệp Trữ Vi: “Anh không ngại à? Chuyện của chúng ta bây giờ hơi lớn rồi, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh”.
14 Người đăng ảnh tag Bối Nhĩ Đóa và gửi tin nhắn cho cô có nickname “Cầm kiếm lên mặt trăng”. Bối Nhĩ Đóa xem thông tin của anh ta. Nam, tốt nghiệp đại học L, hiện đã kết hôn, có một con trai, thoạt nhìn có vẻ là thông tin thật.
15 Ngoài công việc và vận động ngoài trời, nơi Diệp Trữ Vi thường đến nhất chính là nhà sách, lần này gặp Bối Nhĩ Đóa chỉ là trùng hợp. Khi anh ta đi thang cuốn lên tầng hai, vừa nhìn đã thấy Bối Nhĩ Đóa đứng bên giá sách cố gắng kiễng chân với, nhìn từ góc độ của anh ta, Bối Nhĩ Đóa tỏ ra rất mi nhon.
16 Diệp Trữ Vi kéo Bối Nhĩ Đóa đứng lên, mặt đối mặt với hai cô cậu học trò đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm. “Hai người không phải học sinh trong trường”.
17 Bởi vì đã đồng ý gửi ảnh thời cấp ba của mình cho Diệp Trữ Vi xem, Bối Nhĩ Đóa hỏi anh ta phương thức liên lạc ngoài điện thoại di động. Diệp Trữ Vi hiển nhiên là đồ cổ có thâm niên trên phương diện này, QQ gì đó đều không dùng, trực tiếp nhắn cho cô một dòng: “Gửi đến hộp thư công việc của tôi”.
18 Trải qua quá trình gọi là “bàn bạc”, nội dung ghi hình cảnh thứ hai có thay đổi, chọn cảnh là con đường đi dạo ven hồ tiếp giáp làng nghỉ mát. Nhân viên công tác mượn được một chiếc xe đạp, Diệp Trữ Vi chở Bối Nhĩ Đóa chậm rãi đi một vòng theo con đường quanh hồ.
19 Cảnh thứ ba quay rất thành công, Diệp Trữ Vi cùng Bối Nhĩ Đóa đánh răng, ăn sáng trước ngôi nhà gỗ nhỏ màu trắng. Lúc cắt bánh mì, Diệp Trữ Vi rất tự nhiên đút cho Bối Nhĩ Đóa một miếng.
20 Trương Dật Lộ lắc đầu không thể tin nổi: “Diệp Trữ Vi, vì sao anh phải chấp nhận tất cả những sắp xếp này? Chị Doãn đã nghe thấy anh chính miệng thừa nhận vừa mới biết Bối Nhĩ Đóa, thậm chí ngay cả chuyện da vùng tai cô ta quá mẫn cảm cũng không rõ? Hai người sao có thể đã qua lại hơn nửa năm được?” “Cô ta nghe nhầm”.