21 Ở dưới ánh đèn, anh mang theo nhu tình khó nói nên lời nhìn hành động của cô.
“Hành Vân…. . ”
Cô bỗng chốc mở mắt ra, nhìn ánh mắt anh thâm trầm, cô có chút chần chờ nở nụ cười: “Thật xin lỗi, ồn ào đến anh.
22 Nhà hàng giống nhau, ngồi cùng vị trí gần cửa sổ, hai người như một đôi bích nhân*, giống như một đôi uyên ương, nhưng giữa hai người lại dị thường trầm mặc.
23 Anh lập tức ngừng nói, trong ánh mắt đau đớn làm cho cô không đành lòng, cô không phải cố ý muốn làm tổn thương anh.
Bọn họ trầm mặc không khí ngưng trọng, đồ ăn trên bàn đều không có động qua, anh chỉ uống rượu một ly lại một ly.
24 Đêm đã khuya, ngã tư vẫn người đến người đi nhiều người như vậy đêm tịch mịch cũng thành náo nhiệt. Theo hướng Hành Vân chỉ xe thuận lợi lái về phía núi Dương Minh, trong gió truyền đến mùi lá cây vang lên sào sạt.
25 “Hành Vân, mình là Thư Dĩnh, mình tìm cậu hai lần cũng không gặp, mình sắp về, tối mai hẹn cậu và Dĩ Kính đi ăn cơm tối. Ở nhà hàng Khải Hoàn tại sảnh hoa mai, như vậy đi không nói nhiều mình lên máy bay rồi, ngày mai sẽ đến Đài Bắc, bye bye.
26 Cô chỉnh chỉnh lại áo, sửa sang lại mái tóc hơi xốc xếch: “Khi anh giẫm lên tình cảm của tôi thì tôi đã quyết định loại anh ra khỏi tim tôi rồi. Thật có lỗi, tôi đã có bắt đầu mới, mà anh đã là quá khứ.
27 Anh biết. ” Trời à! Nụ cười của anh lại có một tia thẹn thùng, thì ra chồng cô cũng có mặt đáng yêu như vậy a!
“Thư Dĩnh nói em là người lễ ghi cỗ hủ, thì sẽ gả cho một người chồng giống vậy, quả thực đúng là một người cổ hủ.
28 “Như Á, chị muốn ăn chao, em đi ra ngoài mua cho chị một phần. ” Hành Vân phân phó với Như Á. (Thật sự không biết nên xưng hô như thế nào giữa Hành Vân và Như Á cả.
29 “Không nhanh như vậy đâu, còn phải đợi vài năm nữa!” Vẻ ngoài của Thư Vĩ được di truyền từ Dĩ Kính, truyện được đăng tại bây giờ tính cách tốt về sau càng được hoan nghênh.
30 Edit + beta: Ngân Xinh Đẹp
Copy từ đầu đến giờ sắp hết rồi, còn chương cuối ghi nguồn được không mấy bạn?
“Không. ” Anh thành thật nói: “Anh không muốn em lại phải chịu khổ một lần nữa, một đứa con trai là đủ rồi.
31 “Em đừng đi tới đi lui nữa được không?” Phương Dĩ Kính nhịn không được lên tiếng nói, gọi người phụ nữ lần thứ chín mươi bảy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không phải nói mười giờ sẽ đến đây sao? Đã chín giờ năm mươi rồi, như thế nào còn chưa tới?” Cô nhịn không được lại nhìn lên đồng hồ.