1 Phố phường đông đúc, người xe đi lại tấp nập. Nhưng 1 hình ảnh làm cái bận rộn của con người biến mất không còn tí gì. Trên vỉa hè, 1 cô gái mặc đồ công sở, mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt thanh tú khiến cho mọi ng khi nhìn rất có hảo cảm.
2 Thất Nguyệt Hồng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng khẽ nâng mí mắt nặng trĩu, đập vào mắt là trần nhà bằng gỗ. Mẹ nó, tên cướp đáng chết, mi dám hại ta thành ra thế này, không róc thịt mi ta thề không làm người.
3 Liên Hoa khẽ cử động, 1 trận đau buốt từ trên đầu truyền đến khiến nàng nhíu chặt lông mày. Khẽ mở mắt, nàng chỉ cảm thấy trước mắt 1 màu trắng xóa. Chẳng lẽ nàng chưa chết sao? Nàng muốn gọi xem có ai đó ở quanh đây không tuy nhiên từ cổ họng phát ra chỉ là những âm thanh ú ớ.
4 Tướng quân phủÁnh mặt trời chiếu qua song cửa, nhẹ nhàng len lách vào phòng, mang theo cái ấm áp dịu nhẹ của buổi sớm mai. Chú chim sơn ca đậu bên bệ cửa sổ nhẹ nhàng cất lên những bản tình ca thánh thót, chiếc chuông gió treo trước cửa phát ra những tiếng leng keng rất vui tai.
5 Phủ Thừa tướngLiên Hoa, không, phải gọi là Dạ Tuyết Liên mới đúng. Nàng đã sống ở nơi đây được 1 tháng. Nàng đã nghe Lục nhi - nha hoàn thiếp thân của nàng kể rõ nguyên nhân chủ nhân của thân thể này chết.
6 Thất Nguyệt Hồng nhanh chân đi đến đại sảnh, nàng không hứng thú với Thánh Chỉ của Hoàng thượng, thứ nàng hứng thú là ông thái giám kia. Từ xa đi đến đã thấy mọi người quỳ đầy đủ trên đất.
7 Thừa tướng phủDạ Tuyết Liên 1 thân tử y (trang phục màu tím) bước vào phòng thí nghiệm. Nàng đi đến bên chiếc bàn gỗ hoa lê, ngắm nhìn những vật dụng mà nàng mất công làm ra.
8 " Dạ tiểu thư, ngươi cũng là người xuyên không đến đây sao?"Bàn tay đang gõ từng nhịp của Dạ Tuyết Liên bỗng dừng lại, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Thất Nguyệt Hồng đang từ từ bước lại.
9 Đã 1 tháng trôi qua, ngày nào Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên cũng đến Quốc Tử Giám để học. Qua những bài giảng của Vương thái phó, Thất Nguyệt Hồng đã có thể nắm được gần hết các loại chữ viết.
10 Tiếng chuông đinh tai nhức óc quen thuộc vang lên. Thất Nguyệt Hồng và Dạ Tuyết Liên kéo Thanh Trúc và Lục nhi đang ôm hai chiếc đàn to đùng hùng hục chạy vào Quốc Tử Giám.
11 Tiếng hát trong trẻo nhẹ nhàng vang lên, mang theo chút đau buồn. Tuy Dạ Tuyết Liên không rành về hát nhưng không phải là không biết. Tuy nàng hát không phải là rất hay nhưng lại chứa đầy cảm xúc.
12 So với Dạ Tuyết Liên học khoa Tự nhiên thì Thất Nguyệt Hồng học khoa Xã hội, lại tốt nghiệp Học viện nghệ thuật nên khả năng hát và đánh đàn của nàng hơn hẳn Dạ Tuyết Liên.
13 " Đứng lên đi. " Lão Hoàng đế phất tay. " Tạ Hoàng thượng tha mạng. " Cung nữ kia rối rít dập đầu rồi đi nhanh ra ngoài. Lúc này, mọi người bắt đầu lâm vào trầm tư.
14 Thất Nguyệt Hồng nhíu mày tiến lên phía trước, nhận lấy Thánh chỉ:" Tạ ơn Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế. "" Đứng lên đi" Lão Hoàng đế cười ha ha phất phất tay.
15 Ngoại thành. Một chiếc xe ngựa xa hoa lọc cọc chạy trên đường. Thất Nguyệt Hồng uể oải nhìn Dạ Tuyết Liên đang đọc sách:" Thật nhàm chán, Thỏ con, chị có thể tách ra khỏi cuốn sách đó một chút được không?"Dạ Tuyết Liên buông quyển sách trên tay xuống, khoanh tay, dựa hờ vào thành xe ngựa:" Em muốn sao đây?"Thấy Dạ Tuyết Liên đã chịu nói chuyện với mình, miệng Thất Nguyệt Hồng bắt đầu phát huy hết công suất:" Thỏ con, hay là mai chị làm ra cái điện thoại đi!"Dạ Tuyết Liên nhíu mày:" Em nghĩ chị rảnh như vậy sao? Em có biết làm ra một cái điện thoại phiền phức như thế nào không? Không chỉ nói đến quá trình làm nó rất rắc rối, mặt khác chúng ta có sóng để gọi điện sao? Em nên biết, trước kia có điện thoại thứ nhất là vì có vệ tinh bên ngoài vũ trụ, thứ hai là có các công ty như là công ty sim, thẻ điện thoại,.
16 Thất Nguyệt Hồng dẫn Dạ Tuyết Liên và Cốc Thiên Ngạo đi vào một sơn động. Nàng cầm trong tay cây đuốc, lần mò trong sơn động tối om tĩnh mịch. " Tiểu Hồng, em chắc là chúng ta đi đúng đường chứ?" Giọng nói dịu dàng của Dạ Tuyết Liên vang lên phá tan không gian tĩnh lặng.
17 Thấy Thất Nguyệt Hồng bị người bắt đi, Cốc Thiên Ngạo không suy nghĩ nhiều, vận khinh công đuổi theo. Bạch y nam tử vẫn duy trì tốc độ bình thường kia, chẳng nhanh cũng chẳng chậm nhưng Cốc Thiên Ngạo vẫn không đuổi kịp hắn.
18 Thất Nguyệt Hồng chỉ cảm thấy bên tai ù ù, nàng nằm gọn trong lòng nam tử áo trắng, muốn ngẩng đầu lên nhưng hắn ôm nàng rất chặt, không tài nào nhúc nhích được.
19 Hôm nay là đại thọ năm mươi tuổi của lão Hoàng thượng, cũng là ngày chiếu cáo thiên hạ thân phận mới của Dạ Tuyết Liên và Thất Nguyệt Hồng. Vì hai người cùng nhận Thánh chỉ, lại dính nhau như keo sơn nên lão Hoàng đế quyết định tổ chức yến tiệc cho cả hai người cùng một lúc tại Hoàng cung.
20 Ánh Dương chói mắt từ từ nhô lên sau ngọn núi, đem cái nắng ấm áp lan truyền khắp không gian. Cả phủ Tướng quân chìm trong yên tĩnh, giờ mới canh ba nên mọi người còn chưa thức dậy.