1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
2
Binh.
Trán bị va lên cửa kính xe, hơi đau một chút. Hướng Vãn vừa nhẹ nhàng xoa xoa, vừa ngẩng đầu lên nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Tài xế cãi vã một hồi, nhưng rốt cuộc ông ấy cũng xuống xe.
3
713. Lạnh tới mức những ngón tay cóng siết chặt lại với nhau, cô dũng cảm ngước đầu lên, “ Năm đó là lỗi của tôi, nhưng tôi cũng đã nhận được sự trừng phạt đáng có rồi, Hạ tiên sinh hôm nay cứ coi như không nhìn thấy tôi đi, giơ cao đánh khẽ tha cho tôi, có được không?”
Anh khẽ chau mày lại,đôi môi mỏng lạnh cong lên, giống như đang nghe một câu nói đùa, “Sao chứ? Cô tưởng rằng ngồi tù hai năm, thì món nợ của chúng ta chấm dứt hay sao? Chân của Thanh Nhiên cả đời này cũng không thể khỏe lại được, Hướng Vãn, cô tự cho rằng trừng phạt như vậy là đã đủ rồi hay sao?”
Cô sững người, chân dưới váy rất đau, suy cho cùng thì vẫn là vì Giang Thanh Nhiên.
4
714. “Tại sao?”
Chu Diểu hiển nhiên có chút khó hiểu, thời gian cô với Hướng Vãn đến câu lạc bộ giấc mơ này cũng tầm tầm như nhau, nửa tháng ở bên nhau, cô cảm thấy Hướng Vãn khá là xinh đẹp, tính cách cũng tốt, những người như này đi tới đâu cũng được người khác yêu mến.
5 715. Năm đó Hướng Vãn dựa vào tài sản của gia đình, không ít lời chế nhạo cô ấy, như hiện tại phong thủy đảo lộn, cô không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
6 Giang Thích Phong ngồi trên sofa nhìn cô, mọi người xung quanh ai cũng cầm một ly rượu, cốc rượu đưa cho cô là các loại rượu mạnh nhất trộn lại với nhau, cho dù tửu lượng của cô có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng khi uống vào cũng hại cho dạ dày.
7
Nhưng mà nghĩ đến gia đình…
Cô hít một hơi thật sâu, cô cúi thấp đầu sau đó quỳ xuống.
Cô quỳ xuống khiến Tống Kiều cũng bị doạ nhảy dựng, Hạ Hàn Xuyên đứng ở đằng sau cô, trong mắt là sự lạnh lùng.
8
Hạ Hàn Xuyên ngước mắt nhìn cô gái đó, cười như không cười: “ Giám đốc Mộng Lan của Hội sở Mộng, từ lúc nào lại có tấm lòng bồ tát, nói giúp người không liên quan?”
Mộng Lan nhướn đôi lông mày lá liễu, vừa muốn mở miệng liền nghe thấy tiếng gõ cửa truyền đến, cô hơi sững lại, để tách trà trên tay xuống: “ Không dám nói đến tấm lòng bồ tát, chỉ là thấy cô gái đó có rất chăm chỉ, chịu khó.
9 Giang Thích Phong cũng không để ý, để canh gà lên bàn, tỷ mỉ lấy ra cho cô, sau đó mới quay đầu nhìn Hạ Hàn Xuyên, hất cằm: “ Đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện một lát.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 11
11
“Cô cũng thật có trách nhiệm đấy. ” Mộng Lan nhìn cô khẽ nhếch môi “ Trong cái hội này không có được hai trăm thì cũng là một trăm nhân viên, nếu như cứ mâu thuẫn như các người như vậy, vậy thì cũng không cần mở cửa nữa, thế này vậy, cô đến bộ phận dọn dẹp làm việc, chuyện tiếp đón khách không cần đến cô nữa, chuyện chỗ ở công ty sẽ có sắp xếp, các người không gặp nhau, cũng hạn chế được mâu thuẫn, cô nói xem?”
Nói rồi, Mộng Lan trực tiếp nhìn qua cô, muốn xem thử cô có phản ứng gì, dù sao thì chuyện tiếp đón khách cũng là chuyện của những cô gái trẻ tuổi, còn ở bộ phận dọn dẹp, nói trắng ra là một rừng các bà thím mới đồng ý làm việc đó, vừa bẩn lại vừa mệt.
12
Nhìn hắn ta đi xa rồi, Hướng Vãn khẽ xoa xoa cái bụng đói đến đau của cô, chấp nhận đi vào thang máy.
Tầng Thượng là một cái hồ bơi ngoài trời, thời tiết như vậy, Hướng Vãn cứ tưởng sẽ rất lạnh, kết quả đẩy cửa ra, trước mắt cô là một đám nam thanh nữ tú.
13
Xung quanh một tràn tiếng ồ ngạc nhiên vang lên, Bùi Tung sắc mặt bỗng thay đổi, không biết chuyện gì xảy ra nhìn Hạ Hàn Xuyên: “ đang yên đang lành, Hàn tổng là có ý gì?”
Chỉ nhìn thấy anh thu lại đôi chân, sau đó anh mắt dừng lại ngay khuôn mặt đang sửng sốt của Hướng Vãn, anh cười: “ Bùi công tử không phải nói là không có gì chơi sao? Bây giờ thì có rồi còn gì?”
Hồ bơi vào mùa đông lạnh biết mấy, chỉ có người rơi vào hồ bơi mới biết, nhưng không ai dám lên tiếng, Chỉ một cái gạt chân cũng đủ chỉnh đốn loại đàn ông này.
14
“Hạ Hàn Xuyên, tôi vốn dĩ không có cố ý làm tổn thương Giang Thanh Nhiên, tại sao anh không tin chứ? Hai năm nay, mỗi ngày tôi đều sống không bằng chết, hai năm sau, một lần nữa anh lại hủy hoại đi hy vọng của tôi, mạng sống của Giang Thanh Nhiên là mạng sống, mạng sống của Hướng Vãn tôi thì không phải là mạng sống sao!”
Lần này là lần đầu tiên cô khóc kể từ khi ra tù, không có kêu khóc thảm thiết, chỉ là không ngừng rơi nước mắt, Hạ Hàn Xuyên chau mày nhìn cô, Hướng Vãn hai năm trước khóc lóc giải thích với anh, trong lòng anh không hề cảm giác, nhưng hai năm sau, anh nhìn cô khóc, lại thấy rất khó chịu.
15
“Anh Hàn Xuyên, em vào đây …”
Giang Thanh Nhiên chống nạng, đứng ở cửa, cánh tay vẫn giữ cho cánh cửa mở ra, hiển nhiên, cô rất lo lắng, lo lắng để chứng minh một điều gì đó, đến nỗi mà quên đi mất phép lịch sự.
16
Hạ Hàn Xuyên áp bức người, ánh mắt dường như có thể hiểu được mọi thứ.
Giang Thanh Nhiên có chút hoảng loạn trong đôi mắt, không tự nhiên được lùi về sau một bước, ra vẻ yếu đuối nói: “Ừ.
17
“Đừng làm quần áo bị bẩn, Hướng Vãn cởi chiếc áo vest ram đưa qua trước mặt anh. ”
Cô dọn nhà vệ sinh, xử lý những đống nôn mửa, trên người bẩn thỉu.
18
“Xin lỗi, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi. ” Hướng Vãn cúi gập người chín mươi độ, sắc mặt điềm đạm.
Lâm Điềm Điềm ghét nhất là Hướng Vãn suốt ngày bày dáng vẻ đoan trang đó ra, một kẻ giết người mà thôi, kiêu ngạo gì chứ, “Cô như thế là biểu cảm gì vậy? Xin lỗi tôi rất ấm ức sao? Có tin tôi mà không vui thì sẽ khiến cho cô đến công nhân vệ sinh cũng không làm nổi hay không?”
“Lâm Điềm Điềm, cô quá đáng quá rồi đấy!” Chu Diểu hét lên.
19
“Em nhất định phải làm nhục bản thân mình hay sao?” Giang Thích Phong bước dài bước tới bên cạnh cô, nắm lấy cổ tay cô, “Người mà Hạ Hàn Xuyên thích là Thanh Nhiên, không phải em, em làm gì cũng vô ích thôi!”
“Tôi biết Hạ tiên sinh thích em gái của anh, ah không cần phải lặp lại điều đó.
20 Cô ngước đầu lên nhìn anh, “Yên tâm đi, cho dù tôi có chết, trong tang lễ cũng sẽ không mời hai an hem nhà anh, cả đời này của tôi không muốn gặp lại hai người nữa.