1 “Rầm rầm, loảng xoảng, lẻng xẻng…”“Reng…”“Á a…!”“Ầm”. Nàng ngồi bật dậy dập cái đồng hồ không thương tiếc! Một ngày mới bắt đầu! Ai da, thật mệt quá đi phải tranh thủ cho kịp giờ đi học.
2 A, lên đến tầng 100, thiệt kinh khủng nha! Nộp đơn thôi mà phải ở trong cái thang máy chật ních người! Hình như nhiều người xin vào làm lắm thì phải! Nàng ôm xấp hồ sơ, thở dài một tiếng…-A a!-Gì vậy Sa tỷ?-Nha đầu!-Dạ!-Dạy cái thằng Bảo Bối này mau!-Bảo Bối em sao cứ làm Sa tỷ giận hoài vậy?-Em có làm gì đâu!-Còn không làm gì hả?Sa Sa cầm cuốn vở lên đọc ro ro:“Chú trống choai nhà tôi càng ngày càng lớn nhanh như thổi, càng lớn chú càng giống gà mái”-Chịu nổi không?Sa tỷ thiếu điều muốn quăng cả cuốn vở xuống sọt rác! Ai da, thằng em mình sao cứ làm khổ mình hoài a!-Cháu cứ suốt ngày làm khổ Tiểu Sa! Sao cháu không phụ em nó làm? Tiểu Sa bận nhiều chuyện mà sao cứ phiền nó thế?-Kìa bà, quả thật cháu không chịu nổi Bảo Bối nữa! Dạy lỗ tai bên này là nó đi sang lỗ tai bên kia ra ngoài hết! Thiệt là tức chết mà!-Thì cháu từ từ, Bảo Bối vốn cù lần, cháu muốn nó khôn cũng không nổi đâu!-Nhưng…Đột nhiên Sa tỷ đỏ mặt! Chà, có vấn đề nha! Đến bà ngoại cũng khó hiểu, nhìn Sa Sa dịu giọng xuống:-Sao vậy cháu?-Cháu… có bạn trai rồi! Thế nên… sau này chắc phải nhờ vả nha đầu!Á a, đúng là tin động trời! Bảo Bối bỗng nhiên tươi tỉnh đứng dậy vỗ tay.
3 -Sao vậy?Hắn hỏi, một giọng lạnh lùng! Nàng cứng đơ, ôi trời ơi, sao lại là hắn? Người khách trong lần hẹn của Sa tỷ, mình liệu……“Phịch”. Quăng cái cặp xuống nền, lập tức cái nền biểu tình dữ dội, nó già quá rồi mà nàng còn ngược đãi như thế! Thẫn thờ, híc, lần này chẳng biết có đậu nổi không nữa! Mà thôi, lần này là hên xui mà, nàng đâu có quan trọng, quăng nó đi cho đời thanh thản!-Làm gì mà thành người u sầu vậy?-Ủa, Tiểu Phi! Đến nhà hồi nào?-Từ trưa, xin việc đến đâu rồi?-Ăn thua hên xui!-Trời ạ! Đại thiên tài đầu bếp mà không đậu sao a?Nàng uể oải nhìn cô em họ, nói là em họ chứ thiệt ra nàng và Tiểu Phi bằng tuổi nhau, nên xem nhau như bạn.
4 Thuyên Quân khỏi nói cũng bí lù về cách diễn đạt của em mình, không nén nổi lo lắng, liền chạy thẳng lên lầu, cánh cửa bung ra…-Cháu sao lại giấu bà?-A, dạ…-Bà suốt ngày cứ bảo nó minh bạch! Nhiều khi nó mắc cỡ thì sao?-Có bạn trai mắc gì mắc cỡ?-Dám hồi xưa bà không mắc cỡ lắm chắc?Hai ông bà tranh luận như đang kịch chiến! Còn nàng rối như tơ vò, sự việc đi theo chiều hướng… kinh khủng mà nàng cũng không lường trước được!Mọi người đem chuyện của nàng ra mà bàn tán ầm ĩ, giờ nàng mới biết đến cảm giác của Sa tỷ, thật khó chịu! Mặc! Thật nhức đầu! Nàng tiến thẳng lên lầu, đóng sầm cửa!-A, đại ca tỷ, đại ca tỷ ơi?-Bảo Bối, khuya rồi không ngủ đến đây làm gì?-Em… em xin lỗi!-Không có gì đâu! Dù sao…Trong căn phòng tối còn mỗi ánh đèn ngủ mập mờ in hai bóng hình chị em nàng dán lên tường.
5 Nàng cứng đờ chả biết tính sao liền ôm em mình vào lòng cho nó bớt sợ! Còn Bảo Bối thì khỏi nói, nó run lập cập, tính nói gì đó cho hai hàm răng bớt va đập vào nhau nhưng đột nhiên lời tới miệng lại bị nuốt vô trong! Kết quả là im re!-Sao nó lại ở đây?-Là tôi đem nó theo!Trả lời bừa vậy! Hắn chau mày.
6 Rút ra khỏi người nàng, chỉnh trang y phục, hắn hôn nàng, quyến luyến mùi hương nữ tính ấy!-Em đợi chút nhé!Đặt lên môi nàng một nụ hôn, hắn quay bước ra ngoài! Còn lại một mình nàng nằm yên trên giường với hàng đống câu hỏi!…Sảnh điện.
7 A! Ý nàng là vậy sao? Nhưng quả thật là nàng nấu ăn rất ngon, buông đũa xuống hắn bước ra ngoài. Nàng im lặng, đợi hắn đi rồi mới ngồi yên thưởng thức.
8 Tiêu Kỳ, hôm nay ba em mời anh qua nhả dùng bữa, anh. . . Mấy giờ?-Dạ?-Tôi hỏi cô mấy giờ?-Mười giờ trưa nay, em có. . . -Được rồi!Luôn là như thế! Tiêu Kỳ luôn ngắt lời cô, không bao giở kiên nhẫn nghe cô nói hết câu.
9 A, lại chơi nữa sao? Nàng mệt lắm nha!-Không chơi nữa đâu!Nàng đẩy hắn ra!-Chơi chút đi mà, nha!Hắn hiếm khi dụ ngọt đàn bà, nhưng hôm nay là phá lệ!-Không! Không!Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
10 Hôm nay Tiêu Kỳ có cuộc họp công tác, sẽ vắng mặt cả ngày, không có hắn nàng thoải mái, khỏi phải chơi cái trò kia với hắn nữa, mệt chết được!Nhà bếp.
11 Trong chiếc hộp cũ kĩ là một chiếc nhẫn bạc đã phai màu, đính một viên ruby đỏ, trong có vẻ bụi bặm lâu ngày. -Kỉ vật của mẹ ngươi phải không?-Phải!Tiêu Kỳ thừa nhận, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, hồi ức đó hiện về rõ mồn một…Một ngày mưa tháng bảy của mười sáu năm về trước.
12 -Trước là do em quá nóng giận nhưng mà em đã xin lỗi cô ấy rồi! Còn quả thật trước đây em và cô ấy từng biết nhau!Hắn chống tay lên cằm, nghe như không nghe, hiểu như không hiểu.
13 Hắn… làm gì vậy? Nàng kinh hoảng. Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng không hiểu sao hắn có chút dịu xuống. Đè mạnh nàng xuống hắn cởi y phục trên người rồi nhanh chóng tiến sâu vào trong người nàng.
14 Nàng nhớ đến cái hộp hắn đưa ình liền gật đầu. Xích Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt của nàng, không nói không rằng gắt gao chế trụ môi nàng. Sau một hồi lâu mới thả nàng ra, Tiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, giống thật, rất giống người đàn bà chết tiệt đó! Bỗng chốc thấy lòng tức giận liền xô nàng ra, đứng lên bước ra ngoài.
15 Trong chiếc hộp cũ kĩ là một chiếc nhẫn bạc đã phai màu, đính một viên ruby đỏ, trong có vẻ bụi bặm lâu ngày. -Kỉ vật của mẹ ngươi phải không?-Phải!Tiêu Kỳ thừa nhận, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp, hồi ức đó hiện về rõ mồn một…Một ngày mưa tháng bảy của mười sáu năm về trước.
16 Nàng ngã nhào xuống đất. Lấy tay vuốt má, nàng vẫn quyết phải hỏi cho bằng được khúc mắc này. -A!Hắn ngồi xuống nắm lấy tóc nàng giật ngược ra sau!-Mẹ cô chính là thứ ti tiện nhất!-Vì sao?Nàng nén đau quật cường mà hỏi lớn.
17 -Ngưỡng mộ?Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đôi mắt hàm chứa tia nghi hoặc. -Không phải sao? Bà ấy rất yêu cha anh, nhưng mà…Nàng khẽ mím môi lại. -Nhưng mà cha anh không biết quý điều đó! Được yêu là điều hạnh phúc!Hắn trầm mặc không nói gì.
18 Giọng nàng như trẻ con sắp khóc lắm rồi a, hắn mà không ngừng lại chắc…-Ôm lấy tôi!-Ơ…-Nhanh!Hắn quát một tiếng làm nàng phát hoảng ôm bừa vào chiếc cổ to lớn của hắn.
19 -Nga… a… a…Tay hắn khẽ tách hai bên cánh hoa mềm mại, trêu đùa một chút liền tiến sâu vào. Cơ thể nàng chặt khít lấy ngón tay của hắn, cảm thấy rất ấm áp.
20 -A, Thuyên Quân dám làm vỡ cái đĩa của em!Sa Sa thừa dịp nàng còn chưa kịp phản ứng liền nhanh tay hô to, cái tên Thuyên Quân kia dám chọc ta hả, cho biết tay!-Phi Tần à em bình tĩnh cái đã đừng nhìn huynh như vậy! Cho huynh xin lỗi nha, cái này gọi là không cố ý thì không có tội a!Mặt Phi Tần tưởng như sắp có giông bão sóng thần tới nơi! Giọng nàng đột nhiên biến đổi, bàn tay gắt gao nắm lại.