1 “Tiết Bảo Phượng, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không? Tiểu thư là con gái duy nhất của Cung chủ đấy, ngươi cư nhiên dám thừa dịp Cung chủ không ở trong Cung, ra tay đuổi cùng giết tuyệt chúng ta? Chẳng lẽ ngươi vẫn còn ý muốn quá phận hay sao?” Giọng nói gay gắt kiệt sức của thiếu nữ vang lên, nàng vừa quát to, vừa ra sức che chở một nữ hài tử làm da vàng như nến, sắc mặt trắng bệch, trên người chằng chịt vết thương đang nằm trong lòng mình, trong mắt lúc này đã toát ra ý niệm thấy chết không sờn: “Tiểu thư, nếu như hôm nay chúng ta không thoát được, nô tỳ thề chết theo người!”“A, tiểu tiện nhân, không nhìn ra ngươi cũng rất trung thành nha? Thế nào? Còn chưa muốn chết tâm? Sao ngươi không mở mắt chó của ngươi ra nhìn một chút, xem tình thế hôm nay là như thế nào? Quá phận? Ha ha, đừng quên khi Cung chủ bế quan đã giao toàn bộ Yêu cung cho ta toàn quyền xử lý, chẳng lẽ.
2 Sương mù mờ mịt, trong suối nước nóng, một nam nhân tuấn mĩ đang dựa vào tảng đá trong suối nước nóng nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc hắn thoải mái híp mắt, vẻ mặt lười biếng nhìn bầu trời đêm như bức tranh thủy mặc.
3 Phía chân trời dần dần hiện lên ánh bình minh, nơi đáy cốc mù mịt ẩm ướt, hơi lạnh ngày càng dâng lên, mà hai nữ tử nằm ở bên Ôn Tuyền vì có kim quang hộ thân, chắc hẳn sẽ không có ảnh hưởng.
4 “Tiểu thư…người có phải không thoải mái ở đâu không…” Mộc Ngư nhìn tiểu thư nhà mình, càng nhìn càng cảm thấy hốt hoảng, ánh mắt tiểu thư nhìn mình sao lại xa lại như vậy, vừa nghĩ tới thân thể Yêu Vũ Mị, trong lòng Mộc Ngư lại căng thẳng, vội vàng nắm lấy tay của tiểu thư, muốn bắt mạch cho nàng, vậy mà không ngờ Yêu Ngưng lại nhanh hơn nàng một bước, lập tức ra tay khóa trụ cổ nàng, tay của mõ cứng đờ, đôi mắt hiện lên ý khó hiểu: “Tiểu thư…người làm sao vậy?”Yêu Ngưng nhìn chằm chằm Mộc Ngư, mắt lẳng lặng quét qua bàn tay gầy gầy đang thắt cổ mõ, ánh mắt lạnh lẽo: “Ngươi muốn làm gì?”“Tiểu thư….
5 Mộc Ngư nhớ tới lời dặn dò lúc lâm chung của phu nhân, do dự hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Tiểu thư, nơi chúng ta đang ở là đáy vực núi Thiên Huyền của Yêu cung tại Tử Minh đại lục, mà ngài, là trưởng nữ của Cung chủ Yêu cung Yêu Vấn Thiên, Yêu Vũ Mị.
6 Nhưng mà, đây cũng là điểm kì lạ nhất, tiểu thư thông minh nhạy bén, làm sao có thể không có một chút linh lực nào? Chuyện này nhất định có vấn đề, nếu không, Cung chủ sẽ không đối xử với tiểu thư như vậy.
7 Bốn canh giờ sau, cuối cùng Yêu Vũ Mị và Mộc Ngư cũng ra khỏi sơn cốc. Hai người mệt mỏi, ngồi thẳng xuống đất, dựa vào gốc cây cổ thụ, rốt cuộc đi không nổi.
8 (*) “Nhất bộ đảo”: nguyên văn là đồng loạt ngã xuống. Chợt thấy một luồng gió lạnh quét qua, đồng tử Yêu Vũ Mị trở nên lạnh lùng, nhanh chóng lắc mình tránh khỏi.
9 “Đúng vậy tiểu thư, bởi vì người hạ dược cũng trúng độc, cho nên… Không người nào dám đánh cược mạng mình như vậy!” Lúc này Mộc Ngư đã cảm thấy tốt hơn, từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt đang suy tư của tiểu thư.
10 “Đắt như vậy sao?” Yêu Vũ Mị vừa nghe Mộc Ngư nói, có chút nhức nhối giựt giựt khóe miệng, có vẻ như rất nghiêm túc suy xét vấn đề này. Mộc Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy tính của tiểu thư nhà mình, thở phào nhẹ nhõm, thuốc quý giá như vậy, nếu cho bọn hắn dùng, thực sự rất đáng tiếc.
11 “Có thể làm được? Thúc thúc, người cũng thật thú vị, làm sao ta biết được ngài có thể làm được cái gì chứ?” Vũ Mị cũng không vội đưa ra yêu cầu mà ngồi xuống đất cười cười, vẻ mặt trước sau như một nhìn về phía nam tử trung niên.
12 Ánh mắt dịu dàng của Nhạc Thanh Sơn dừng lại trên người Yêu Vũ Mị, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nàng, khóe môi gợi lên ý cười: “Đương nhiên là thật, ta thay mặt toàn bộ gia tộc Nhạc gia, hoan nghênh sự gia nhập của con!” Dứt lời, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay về phía Vũ Mị, ý cười thông tới đáy mắt.
13 Nhạc Thanh Sơn nhìn Yêu Vũ Mị thật sâu, đột nhiên trên khuôn mặt gợi lên vẻ hiểu ý, mỉm cười nhẹ nhàng: “Nữ nhi ngoan, vậy làm theo lời con nói, con có thể còn mạnh mẽ hơn so với nhị ca không ra hồn nữa đó, mà nếu hắn biết con giết nhiều người như vậy, không biết có thể giận tới mức hộc máu không?”“Không phải chứ? Nhị ca?” Vũ Mị vừa nghe tới đây, hứng thú dạt dào nhìn Nhạc Thanh Sơn, mong đợi câu sau của hắn.
14 Vũ Mị nghe lời hắn gật đầu, vẻ mặt Nhạc Thanh Sơn dịu dàng, sờ sờ đầu nàng: “Tốt lắm, con hãy ngủ một lúc đi, hai người các ngươi đã mệt mỏi cả một ngày rồi, hai ngày sau sẽ tới kinh thành – Hỏa Đô thành.
15 “Đứa nhỏ này, con lại để ta lo lắng không yên tâm rồi, xem ra con yêu tiền như vậy, ta sẽ cho con học buôn bán ở trường nữ học Thánh Đức, có được không?” Nhạc Thanh Sơn hài lòng gật đầu, đứa bé này không có linh lực, tại đại lục này coi như là củi mục, cho dù đi tới chỗ nào đều bị người khác xem thường.
16 “Tốt lắm, ngoài việc phải chú ý hai gia tộc này, còn lại lục môn, bọn họ theo thứ tự là Thương Lan thế gia Thương Lan môn phái, Thiết gia tộc Thiết giáp môn phái, Nam Cung thế gia Nam Cung môn phái, Tô gia tộc Tô gia môn phái.
17 Thời gian chẳng mấy chốc trôi đi, thoáng chốc, nửa năm đã qua, trong nháy mắt, Vũ Nhạc nha đầu của chúng ta đã mười tuổi. Trong thời gian nửa năm này, tiểu nha đầu cũng không nhàn rỗi.
18 Trở lại Nhạc gia trang, tâm tình của Vũ Nhạc vẫn rất sa sút. Nhạc Mộ Dương, Nhạc Mộ Thần thân thiết bước nhanh tới bên cạnh nàng, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Vũ nhi, muội không sao chứ?” Nghe ám vệ bẩm báo Vũ nhi ở trên đường lớn gặp phải Thương Lan Diễm, tim hai người đã muốn lên tới cổ họng.
19 Trở lại phòng mình, Vũ Nhạc đóng thật mạnh cánh cửa ngăn cách với bên ngoài. Thân thể nữ nhi nhỏ bé nhìn có vẻ kiên cường, lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không khống chế nổi rơi xuống.
20 “Chủ nhân, là ta, Tiểu Giới, không phải người vừa mới kêu tên ta sao? Thật là, nhanh như vậy đã quên?” Thanh âm mềm mại bên cạnh nàng lại phát ra, Vũ Nhạc chỉ nhìn thấy ánh sáng màu tím chợt lóe lên, một bóng dáng màu tím xuất hiện ở trước mặt mình, tóc màu tím, quần áo màu tím, mà ngay cả đôi mắt cũng màu tím.