41 Đại lục Tử Minh, trừ Tử Minh Cung, Yêu Cung và các thế lực bên ngoài, còn có hai học viện chuyên biệt, tức là nữ Học viện Thánh Đức và học viện hoàng gia Bá Quyền, hai học viện này phân biệt tuyển nhận nam nữ đệ tử, từ trước đến nay xung khắc như nước với lửa.
42 Ba ngày sau, Vũ Nhạc không chào từ biệt một ai, giờ Dần đã cùng Mộc Ngư rời khỏi Nhạc gia trang, tự mình đi tới học viện Thánh Đức thần bí. Ngay từ lúc báo danh xin phúc đáp, Vũ Nhạc và Mộc Ngư đều nhận được một phong mật hàm, ngay mặt ngoài của mật hàm có bốn chữ Khải(*): “Ra khỏi thành đốt đi” rõ ràng ngay trước mắt, làm cho các nàng dừng ngay động tác lại.
43 “Nữ nhân ngốc nghếch, mắt của người không nhìn thấy sao, đó là rắn, người sợ nhất là rắn, lần này không ngờ có cả đàn rắn đông đúc, xem bây giờ người làm thế nào?” Giọng nói vui vẻ khi người gặp họa của Tiểu Giới truyền tới bên tai nàng, Vũ Nhạc nghe xong, da thịt không tự chủ được nổi hết da gà lên.
44 Con ngươi sắc bén của Vũ Nhạc lạnh lùng đảo qua phía đàn sư tử đang dần tới gần nàng, một hai ba bốn năm sáu bảy…Khá lắm, những mười tám con, mà còn đều là sư tử trưởng thành, Thánh Đức này đang diễn trò gì đây? Chẳng lẽ không sợ xảy ra tai nạn sẽ chết người sao? Nàng không có linh lực, làm cách nào có thể chống lại mười tám con sư tử? Bây giờ nàng nên làm cái gì?Gào! Bọn sư tử bất thình lình rống lên, suýt nữa phá rách màng nhĩ Vũ Nhạc.
45 “Này, rốt cuộc ngươi bị sao thế? Có thể nói ra được không?” Vũ Nhạc quay trái quay phải nhìn qua rồi nhìn lại, cũng không phát hiện ra miệng vết thương, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ chúng không cắn được?Thiểm Phi há miệng, lại phát hiện ra không thể nói lên được, chỉ có thể giật giật chân sau của mình, hình như đang ám chỉ điều gì.
46 Hai canh giờ sau, một người một ngựa mệt mỏi đứng yên một chỗ. Vũ Nhạc nhíu chặt hàng lông mày, bất mãn nhìn lên quà cầu nhỏ trên không trung, “Chẳng lẽ chúng ta rơi vào trận pháp rồi? Nếu không thì tại sao hai canh giờ rồi vẫn còn lượn quanh chỗ này? Không được, không đi nữa, còn chưa tới học viện chúng ta đã chết nóng, Phi nhi, qua dưới tán cây kia…” Thiểm Phi đạp đạp chân, rất nghe lời tiến tới phía bóng cây, hôm nay, thật sự quá nóng.
47 Màn đêm buông xuống rất nhanh, Vũ Nhạc lập tức không chịu nổi. Nàng không nghĩ tới trong ảo cảnh này nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn như vậy, có lẽ chừng hơn hai mươi độ, thật sự rất lạnh! Mà ngay cả Thiểm Phi cũng vì hơi ẩm nên ngứa mũi, nó hắt xì liên tục.
48 May mắn kiếp trước mỗ nữ có biết bơi, rốt cuộc không ngã thê thảm lắm. Nhưng Thiểm Phi không may mắn như vậy, nó đạp đạp trong nước hai lần, nhưng không tìm thấy cảm giác cân bằng, uống vào không ít nước, còn kèm theo tiếng kêu đinh tai nhức óc.
49 Vũ Nhạc nhíu mày, không hề thay đổi vị trí. Nữ tử tức giận mắng chửi, Vũ Nhạc chỉ thấy trước mắt hiện lên một ánh sáng màu xanh, con ngựa trắng lập tức chệch khỏi quỹ đạo, hỗn loạn đạp lên mặt đất.
50 “Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Nữ tử áo hồng nghiêng đầu nhìn về phía người con gái y phục màu tím xinh đẹp, vừa mới xuất hiện, nàng đã có một cảm giác vô cùng đặc biệt, nhưng lại không nói ra được là loại cảm giác gì.
51 Qủa Nhiễm hất mặt lên, vẻ khinh thường nói: “Không quan tâm bọn họ chuẩn bị cái gì, lão nương gặp khó ra chiêu, đi, nếu không đi trời sẽ tối. ”Vũ Nhạc mỉm cười, lông mày cũng giãn ra: “Ngươi nói thật đúng, binh đến tướng chặn, có cái gì cần quan tâm.
52 “Đừng hòng mơ tưởng. ” “Đúng là, chúng ta là người ngươi có khả năng có được hay sao?” Vũ Nhạc còn chưa kịp mở miệng, hai giọng nói một trước một sau không hẹn mà cùng rống to về phía Qủa Nhiễm, đáng chết, bọn họ là Linh thú, Linh thú, biết chưa?“Ta thấy không sao cả, chỉ cần ngươi có thể chỉnh đốn bọn hắn là được.
53 Nghe xong lời Quả Nhiễm nói, Vũ Nhạc không nhịn được cười khẽ, nhíu mày về phía nàng ta, cười lạnh: “Ta là ai? Tại sao ngươi không nói ngươi là ai? Đạp tuyết Phi Yến của ngươi so với Hãn Huyết Bảo Mã của ta còn trân quý hơn, thập thấp Hãn Huyết cũng không so được với một Đạp Tuyết của ngươi…Hơn nữa, không chỉ có điều này, nếu như ta không nhìn lầm, thứ màu đỏ trên tay ngươi kia là vòng Lưu Ly, theo truyền thuyết bốn đại gia tộc lánh đời Qủa gia tộc, nó tượng trưng cho thân phận thiếu chủ.
54 “Ta có thể nói, là do ta rảnh rỗi đến nỗi bị khùng, cộng thêm bị cha ép tới được không?” Vũ Nhạc sờ sờ mũi, giọng nói có chút buồn bã, vừa nghĩ tới cha của mình, không nhịn được oán trách.
55 Mia không thèm để ý, nhíu mày: “Không sao cả, ta lấy của ngươi là được rồi. ” Vừa dứt lời, khinh công như gió di chuyển tới phía Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm trợn mắt trừng: “Nữ nhân đáng chết, nhìn thấy các ngươi chắc chắn không có chuyện tốt, nhiều khách điếm như vậy sao không chọn, vì sao lại cố tình chọn nhà này? Chọn nhà này coi như xong đi, lại cố ý còn một gian phòng.
56 “Chúng ta là Tứ đại Hộ pháp của chủ nhân, một ngàn năm rồi, Quả Nhiễm…” Mia tươi cười ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quả Nhiễm. “Vì sao ta không biết? Đây mới là vấn đề chính được không?” Chẳng trách ngay từ đầu gặp nàng đã có cảm giác đặc biệt, nhưng mà… Một ngàn năm, nàng mới mười một tuổi thôi mà? Như thế nào lại trở thành lão yêu ngàn năm? Nói đùa sao, tuyệt đối không buồn cười đâu.
57 Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng, một hàng năm người lên ngựa, đi về hướng đông. Nhìn bốn con ngựa trắng chướng mắt đằng trước, mắt của Vũ Nhạc híp lại thành một đường: “Mẹ ơi, lúc trước nghĩ làm người nên khiêm tốn, không nghĩ bốn nha đầu này liều lĩnh vô cùng, vừa xuất hiện đã là tứ thất đạp tuyết, có để cho người khác sống hay không?” Cúi đầu nhìn hãn huyết nhà mình, đột nhiên cảm thấy hơi rơi rụng.
58 “Là Tử Vong chi cảnh trong truyền thuyết…” Vũ Nhạc nãy giờ chưa mở miệng, ngầng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hơi nheo mắt lại, thần sắc mịt mờ khó hiểu.
59 Lời nói của Vũ Nhạc vừa dứt, mọi người lập tức bị một đám sương đen bao phủ. Ngay tức khắc, Vũ Nhạc cảm thấy cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm giác được.
60 “Tiểu nữ oa, không có linh lực lại dám nói mạnh miệng, đúng là không sợ chết, bổn đại gia muốn nhìn xem ngươi muốn đối phó ta thế nào!” Quái thú bạch tuộc cười lạnh lùng, khinh miệt nhìn Vũ Nhạc, tiểu tử này, thật cuồng ngạo…“Thật sao? Thật sự không sợ? Vậy được rồi, đan dược tiến cấp này ta giữ lại cho chính mình vậy!” Nói xong, nàng chuẩn bị thu hồi lại viên đan dược, lại bị giọng nói vội vàng của bạch tuộc đánh gãy: “Ngươi thật sự có đan dược tiến cấp?”“Không phải ngươi đã thấy rồi sao?” Vũ Nhạc cong khóe môi, không tin ngươi không mắc câu: “Đổi hay không đổi?”Con ngươi to bằng đầu nắm tay của bạch tuộc đảo đi đảo lại, mắt sáng quắc nhìn đan dược trong tay Vũ Nhạc, sau khi suy nghĩ một hồi nó vô cùng khó chịu gật đầu: “Bổn đại gia, đổi với ngươi!”“Nhanh đồng ý không phải xong rồi sao? Cũng không cần lãng phí thời gian ở đây, ném Băng Chi Linh qua đây.