1 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 1 Cô thường tự hỏi rằng: “Tại sao khi lớn lên người ta thường thích nói lí lẽ ?” Cô nghĩ người lớn cũng chỉ là trẻ con lớn lên mà thôi, họ cũng chỉ là người may mắn được sinh ra trước, lớn lên trước và bước vào đời trước.
2 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 3Hôm sau là buổi tiệc của công ty, nhưng cô không có hứng thú đến tham gia vì đó có thể sẽ là bữa tiệc Hồng Môn.
3 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ CHƯƠNG 4Bạch Thiên Di leo lên xe buýt về nhà, nhưng cuối cùng cô lại không về nhà, mà ghé ngang siêu thị mua ít thức ăn tiện thể đi xem vài thứ.
4 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ CHƯƠNG 5Hà Tử Phàm ngày hôm nay rất vui vẻ, buổi sáng dậy rất đúng giờ, thói quen đã được tập từ nhỏ, đã trở thành phản xạ hằng ngày của anh.
5 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ CHƯƠNG 6Vừa vào nhà, cô đã nhìn thấy Hà Tử Phàm từ trên lầu đi xuống, anh ta đã thay bộ đồ mặc ở nhà, trông đẹp trai đến phát bực.
6 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 7Bạch Thiên Di sau khi nhận được cú được thoại của Hà Tử Phàm, cô như bị sét đánh trúng. Đơ người hồi lâu, cô mới bấm điện thoại gọi lại cho Hà Tử Phàm.
7 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ CHƯƠNG 8Quả nhiên không sai. Ông trời không hề có chút lòng thương nào với cô cả. Cô bị lão vị trưởng phòng đầu hói kia mắng ột trận ra trò.
8 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ CHƯƠNG 9Về nhà, quả nhiên nhìn thấy gương mặt đáng ghét khó ưa của Hà Tử Phàm. Tại sao anh ta lại có thể đẹp trai đến như thế >”Chỉ cần đến đúng giờ cơm tối là anh ta lại xuống lầu ngồi xem ti vi hoặc đọc báo chờ cô phục vụ.
9 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 10Bạch Thiên Di chớp chớp mắt, cô đưa tay lên trán anh:“…Anh bị sốt à ?”“…”Hà Tử Phàm không trả lời, anh nhìn ra ngoài cửa kính, quay mặt lại với cô.
10 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ Chương 11Dù biết đã trễ nhưng Bạch Thiên Di không vội. Cô từ từ mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo thun trơn và quần jean một cách tự phát như thói quen thường ngày.
11 CHƯƠNG 12Tác giả : Tôi Là Người Mù ChữMột chuyện lạ đã xảy ra trong đời Bạch Thiên Di. Một chuyện vô cùng kinh khủng. Vào lúc năm giờ sáng ngày hôm nay.
12 CHƯƠNG 13Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữNgồi trong quán cà phê chờ Chân Thụ Nhân đến, Bạch Thiên Di cảm thấy thật chán nản. Đây là lần thứ hai cô gặp Chân Thụ Nhân, lần đầu là gặp gỡ, lần sau là trút giận…Chân Thụ Nhân vừa nhận được điện thoại của bạch Thiện Di là tức tốc chạy đến ngay, dù sao anh cũng đang rỗi.
13 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 14Đến công ty, Bạch Thiên Di lên thẳng phòng của Hà Tử Phàm chứ không ghé văn phòng của mình. Vừa chạm tay vào nắm cửa, cô đã bị thư kí của Hà Tử Phàm gọi giật lại:“Này cô muốn đi đâu vậy ?”Đúng ở đây tất nhiên là vào gặp Hà Tử Phàm rồi, cô hỏi thừa nhỉ ? Bạch Thiên Di cau mày:“Tôi đi gặp tổng giám đốc.
14 CHƯƠNG 15 Tác giả: Tôi là người mù chữNói là về nhà chứ cô chỉ có thể sang nhà Lục Hợp làm gánh nặng mà thôi. Cảm thấy mình xui xẻo quá mức, cũng may vẫn có người chịu chứa cô.
15 CHƯƠNG 16Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ Đến bệnh viện, Hà Tử Phàm lấy điện thoại gọi cho Bạch Thiên Di:“Cô đang ở phòng nào ?”“Ở trước cửa phòng cấp cứu.
16 Tác giả: Tôi là người mù chữCHƯƠNG 17Bạch phu nhân bắt cô phải về nhà, lý do vô cùng đơn giản: Con gái lâu ngày không chịu về trình diện bố mẹ… Σ( ̄。 ̄ノ)ノKhông phải chính bố mẹ đã đá đít cô ra khỏi nhà sao ? Bà còn nói vé máy bay đã gửi qua đường bưu điện cho cô, nhưng cuối cùng lại bị trả lại do sai địa chỉ, vậy nên mẹ cô bảo đã gửi đến công ty của cô nhờ chuyển giúp.
17 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 18Lời từ miệng mẹ cô nói ra giống như sét đánh ngang tai khiến Bạch Thiên Di hồn tiêu phách tán. Thấy con gái mình bỗng nhiên đơ ra, bà Bạch liền vuốt tóc cô:“Tiểu Di à, con không cần phải lo lắng, bố mẹ đã bàn hết cả rồi !”Cái gì mà lo hết rồi kia chứ ???!! Đây là thời buổi nào mà bố mẹ còn quyết định thay con cái chứ ლ(ಠ益ಠ)ლ“Mẹ à…” Bạch Thiên Di đau khổ nhìn mẹ cô đang vui vẻ gặm đào xem tivi.
18 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 19Ăn sáng xong, Bạch Thiên Di cùng mẹ đến bệnh viện khám tổng quát…Thật ra thì chuyện này không hề có trong kế hoạch của cô hôm nay, nhưng cũng vì mẹ cô đòi phải đi đến bệnh viện khám một lượt từ trong ra ngoài để chắc chắn trong người bà không có bệnh gì cả.
19 Tác giả: Tôi Là Người Mù Chữ. CHƯƠNG 20“Vậy à !”Bạch Thiên Di vẫn thản nhiên như không. Giọng cô đều đều, nhẹ như gió thoảng. Nhưng chính xác là vậy, anh ta có tỉnh dậy hay không thì can dự gì đến cô.
20 Tác giả: Tôi Là Người Mù ChữCHƯƠNG 21Bạch Thiên Di ngẩn người. Sắc mặt cô chuyển từ bất ngờ sang bối rối, rồi lại đắn đo. Cũng may là một tay của cô đã bị bó thành một cục to tướng, tay còn lại thì anh đã nắm lấy, nếu không cô cũng không biết phải để tay ở đâu nữa, cảm thấy nó thật dư thừa.