1 Editor: Linqq
Nửa đêm mười một giờ. Ô Trường An chạy nhanh trên hành lang vắng lặng tại bệnh viện thành phố.
Hôm nay là cuối tuần, bạn cùng phòng Mao Mao như thường lệ ra ngoài dạy thêm cho một học sinh trung học.
2 Editor: Linqq
Lúc chạng vạng tối, Trường An đến căn tin bệnh viện mua một phần cháo loãng, chuẩn bị đồ ăn đợi Mao Mao tỉnh dậy.
Kết quả vừa vặn trông thấy Chử Trì Tô cùng một bác sĩ nam khác đang ăn cơm.
3 Editor: Linqq
Mùa xuân luôn nhiều mưa, cũng may không làm cho người ta chán ghét.
Trường An đang đi xe tới công ty của biên tập, bởi vì trời mưa nên cần gạt nước trước xe vẫn hoạt động liên tục.
4 Editor: Linqq
Người nào đó không hiểu sao lại gọi điện thoại tới, kết quả là Trường An một đêm không ngủ.
Cuối cùng cô hoàn toàn cam chịu, dù sao thời gian làm việc của cô cũng tự do, ngủ trễ cũng không sao, cho nên liền ôm chăn nghĩ từng chút về những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
5 Editor: Linqq
Nghi thức bấm máy cũng cử hành ở bệnh viện, Trường An không thể tránh né, nhưng cũng không nhìn thấy Chử Trì Tô.
Trong lòng Trường An không biết là may mắn hay là mất mát.
6 Editor: Linqq
Quả nhiên ngày hôm sau Trường An cầm phần cơm trưa cho người nào đó tới bệnh viện. Cũng không biết. . . Là cô mang lên, hay anh tự xuống lấy?
Đến lúc ăn cơm vẫn không thấy người, Trường An liền đi lên đưa cơm cho anh.
7 Editor: Linqq
Trường An chậm rãi ăn cơm xong, trong lúc đó vẫn đang suy nghĩ có nên mua một phần cháo cho người nào đó không.
Như thế có quá thân mật hay không.
8 Editor: Linqq
Trường An đi đến bên giường, đẩy người đang ngủ say: "Chử Trì Tô. . . "
Không có phản ứng, Trường An lại gọi hai tiếng, đang muốn đưa tay đẩy một chút, đột nhiên lại bị người ta tóm lấy cổ tay.
9 Editor: Linqq
Buổi trưa chuyện này liền lan ra khắp bệnh viện, đương nhiên cũng truyền đến lỗ tai người nào đó.
Tiêu Viễn Nam. . . Chử Trì Tô nhíu mày, trước đó thật sự anh chưa từng nghe qua cái tên này, chẳng qua.
10 Editor: Linqq
Trường An lắc đầu, cũng mặc kệ cô ta có hiểu hay không, quay người nhìn Chử Trì Tô bên cạnh, hơi mỉm cười: "Đi thôi. "
Chử Trì Tô gật gật đầu, đi đến bên cạnh cô, tự nhiên cầm lấy tay cô, dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào đi ra khỏi phòng bệnh.
11 Editor: Linqq
Trường An dùng nửa tháng đi gần hết tất cả những danh lam thắng cảnh của Tây Tạng. Đi xem Nạp Mộc Thác(1), cảm thụ cái gọi là "Khiến người khác bất ngờ", tới chùa Tang Gia nhìn những bức tượng Phật được xây dựng yên tĩnh, bái "Thất giác chi"(2) nổi danh hiển hách trong giới Phật giáo ở Tây Tạng.
12 Editor: Linqq
Trường An nhìn những giọt nước mắt của chính mình rơi xuống, nhanh chóng cắn môi cố nén từng cơn quặn thắt trong lòng.
Lúc trước cô và anh.
13 Editor: Linqq
Sau khi Trường An ra khỏi tòa nhà cổ thì liền trực tiếp đón xe trở về nhà nghỉ.
Chú tài xế nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của cô thì hiếu kỳ hỏi một câu: "Cô gái nhỏ? Không sao chứ?"
Trường An lắc đầu, miễn cưỡng cười lại với tài xế.
14 Editor: Linqq
Chử Trì Tô nói xong câu đó, nhìn người trước mắt trong giây lát mở to hai mắt nhìn anh, cuối cùng không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng.
15 Editor: Linqq
Trong lòng Trường An vẫn còn buồn, chỉ thấy người bên cạnh ôm mình, nhẹ nhàng nói bên tai cô: "Trường An, đồng ý với anh đi. "
Giọng điệu rất trịnh trọng, hoàn toàn không cho phép Trường An từ chối.
16 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Linqq
Trường An: ".
17
Editor: Linqq
Thử một chút? Thử. . . Cái gì?!
Trường An nhìn chằm chằm vào cái hộp trong tay Chử Trì Tô, rõ ràng bị câu nói của anh dọa cho phát sợ.
18
Editor: Linqq
Chờ Trường An cúp điện thoại, Chử Trì Tô đã rửa mặt xong, đi ra từ trong phòng tắm.
Trường An quay đầu, người kia đang cầm một chiếc khăn lông lớn màu trắng để lau đầu, Trường An nhìn anh, anh cười ấm áp nói: "Nhanh đi rửa mặt đi, rửa xong chúng ta chuẩn bị xuất phát.
19
Editor: Linqq
Coi như may mắn của hai người không tệ, đi không bao lâu liền bắt được xe, tuy vậy nhưng chờ đến khi trở lại nhà nghỉ thì cũng đã đến lúc ăn cơm tối.
20
Editor: Linqq
Buổi sáng, lúc đồng hồ báo thức vừa mới kêu lên thì trời cũng mới tờ mờ sáng, không còn cách nào khác, bởi vì ở đây là ở trên cao, cho nên sáng sớm đành phải tới sân bay.