1 Đại Chu Quốc. Mùa thu sắn bắn mỗi năm một lần được diễn ra ở bãi săn mây mù, mây mù dưới chân núi, mấy người nữ tử đối diện với một thiếu nữ kiều nhỏ mà quyền đấm cước đá.
2 “Trả lời ta, ngươi… Là ai? Vì sao ở trong này!”Hạ Hầu Kình Thiên tiến lên một bước, cả người hắn tản mát ra khí tức cường đại, trực tiếp hướng thân mình nhỏ gầy của Ngọc Phi Yên đi đến.
3 Lúc này, đầu vai như bạch ngọc của hắn in dấu răng màu đỏ, trên bụng cũng có dấu chân màu phấn hồng, cánh tay cùng trên người còn có vài vết cào đang rướm máu, bộ dáng thật chật vật.
4 “Răng rắc---“Người kia căn bản không có thời gian đánh trả, liền mềm yếu nằm trên mặt đất. “Lôi hại!” Ngọc Phi Yên thở dài nói, chỉ thấy người trước mặt nàng lắc lư vài cái, Lâm Phong mới vừa tồi còn kêu gào phải giết hắn bây giờ đã ngã xuống đất không dậy nổi.
5 Nhìn như không chú ý, nhưng không khí ngưng trọng đã bán đứng tâm tình vị vương gia này ----- phi thường không tốt!“Độc được tẩm trên cung tên xuất xứ từ Tây Việt Quốc, hạ quan đã giúp tiểu thư giải độc.
6 Tư liệu của Ngọc Phi Yên cùng tiểu Dã miêu của hắn là cùng một người sao?Ở trong rừng rậm, nàng lấy năng lực bản thân, vì hắn chắn tất cả nguy hiểm sau lưng, người như vậy sẽ là phế vật sao? Nàng nếu là phế vật, vậy những người mang danh thiên tài chẳng phải đều là đồ ngu sao?Nhưng mà, kinh lạc của nàng quả thật rất dị thường, trong cơ thể không có huyền lực, không thể tập võ, đều phù hợp với những điều ghi trên tài liệu… Chỉ là, thật vất vả mới phát hiện được một cái sủng nhi thú vị như vậy, lại nghĩ sẽ tự mình nuôi tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ chỉ vì như vậy liền đem nàng trở về?Không cam lòng, thật sự là không cam lòng nha!Huống chi đưa trở về, nàng liền được cứu hay sao?Không chừng người hạ độc còn đang ở trong Trung Nghĩa hầu phủ, đem nàng trả về, chẳng lẽ lại khiến nàng về chịu chết!Tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên theo nội dung trong tư liệu lúc trầm lúc bổng, đặc biệt khi nhìn đến “Cùng tứ hoàng tử Hạ Hầu Nam có hôn ước" khuôn mặt tuấn tú của hắn triệt để suy sụp toàn phần.
7 Nhưng mà, là do ai ra tay đây?Phong ba trong kinh thành nổi lên mãnh liệt, mà đương sự nhấc lên cơn gió lốc này lại bị một trận đau đớn mà tỉnh lại. Thạch nhũ trắng xoá, động lớn rộng rãi mỹ lệ, Ngọc Phi Yên phát hiện bản thân đang ở trong một con suối đầy sắc lửa đỏ.
8 Bị Tần Tranh trêi ghẹo, Tiết Tử Di mặt đỏ hồng,thẹn thẹn thùng thùng nhìn về phía Hạ Hầu Nam. “Chỉ cần có thể cùng Nam ca ca ở cùng nhau, mặc kệ là lấy thân phận gì, ta đều không để ý! Ta chỉ là lo lắng Ngọc lão tử bên kia sẽ gây nên chuyện gì đó, Trung Nghĩa hầu phủ đối với điện hạ có thể nói là một mực trợ lực, nếu Ngọc Phi Yên thật sự xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, điện hạ chẳng phải là sẽ mất sự ủng hộ của Ngọc gia sao?”“Tỷ, ngay cả thái tử điện hạ cũng không lo lắng, thì ngươi lo lắng cái gì a! Chẳng lẽ Tiết gia của chúng ta còn không bằng Ngọc gia kia sao?”Tiết Sắc đệ đệ Tiết Tử Di giơ lên đôi mắt tuấn mi, thần thái ương ngạnh, một mặt bất cần đời.
9 Nhưng mà lúc này Tiết Sắc chẳng những không để ý thái độ của đối phương, trong lòng còn cực kỳ yêu thích bộ dáng mềm mại của Ngọc Phi Yên, mặc dù miệng nhỏ hồng nhạt nàng than thở, chứng tỏ là đang tức giận, nhưng biểu tình ngoan manh kia lai khiến tâm hắn ngứa ngái, muốn tiến lên che chở.
10 Đợi thật lâu, cũng không thấy trận nổi giận đến trong dự đoán, bọn người Hạ Hầu Nam đứng một bên chờ đợi có chút mơ hồ, hoàn toàn theo không kịp tiết tấu.
11 Bỡi vì vị vương gia này có ác danh bên ngoài, thế cho nên ở Đại Chu Quốc, bất luận là hoàng tộc hay là triều thần, ở trước mặt hắn đều rất dè dặt cẩn trọng, cúi người thật thấp, sợ bị vị vương gia này nhớ thương thì khổ.
12 Loại phương thức xử lý ngang ngược này của Hạ Hầu Kình Thiên, lại khiến Ngọc Phi Yến cảm thấy nhìn thế là đủ rồi. Cư nhiên còn có người có thể đem hành vi cướp bóc làm đến thuận buồm xuôi gió như vậy, còn lấy bộ dáng làm theo lẽ phải nữa chứ, đúng là làm cho người ta bội phục mà!“Muốn sao?” Hạ Hầu Kình Thiên hướng phía Ngọc Phi Yên giơ giơ hai thiệp Mai hương :”Theo quy tắc cũ!”Không đợi bọn người Hạ Hầu Nam hiểu được, mười ngón tay của Ngọc Phi Yên bay tới, hung tợn đánh úp về phía Hạ Hầu Kình Thiên, chỉ trong nháy mắt, hai người đã giao thủ ba bốn chiêu.
13 Ngọc Phi Yên tự tin, khiến Tần Tranh không khỏi nhìn nàng nhiều thêm bằng cặp mắt khác. Sau khi thấy trong tay nàng lưu loát xuất hiện ra cây bút phán quan, trong đầu Tần Tranh đột nhiên toát ra một ý niệm, người này chính là “Ngọc La Sát”!Ngọc La Sát?!Hạ Hầu Nam cùng Tiết Sắc vừa nghe đến liền giật mình không thôi.
14 “Đại tỷ, ta đã trở về, ngươi không vui khi nhìn thấy ta sao?” Ngọc Phi Yên chậm rãi đi đến trước mặt Ngọc Chi Lan, cười khanh khánh nhìn nàng ta, phiêu lượng trong con ngươi đen ẩn ẩn phát ra tinh quang.
15 “Cái gì? Muốn ta xin lỗi ngươi? Nằm mơ!”Trần Quế Hoa một mực luôn khinh thường Ngọc Phi Yên, thấy nàng ta muốn chính mình xin lỗi nàng ta, nàng càng giống như con nhím xù lông, trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Ngọc Phi Yên.
16 Hạ Hầu Nam lúc này hận không thể một kiếm bổ đôi Trần Quế Hoa ra. Trong đầu người này toàn là bã đậu không thôi sao? Vừa rồi đem hắn kéo vào cũng thôi đi, Ngọc Phi Yên trước sau chênh lệnh thật sự quá đớn, hắn không thể không đa tâm.
17 “Ân---“ Hạ Hầu Kình Thiên hừ một tiếng, xem như đáp lễ, tiếp theo không chút khách khí đến chủ vị, thoải mái ngồi xuống. “Muốn đánh muốn giết, muốn chết muốn sống, là đang diễn tuồng gì a?”Hạ Hầu Kình Thiên xuất hiện làm ọi người rất kinh ngạc, Lâm Giang Vương hồi kinh? Đây là chuyện khi nào a!Năm trước, cái người sát thần này không hề để lại dấu hiệu tiêu diệt Tứ Hải các, lại lấy cớ Tây Việt Quốc phái thích khách đến hành thích, chẳng những đem Đại Chu Quốc không quy thuận cũng thu thập thoả đáng, còn trực tiếp làm cho Tây Việt Quốc mỗi năm tiến cống hai mươi vạn bạc trắng liền tăng vọt thành năm mươi vạn, danh xưng sát thần của hắn cũng vì thế mà cao thêm một bậc…Theo lý thuyết thì, hắn hiện tại chắc còn đang ở Tây Việt Quốc tác oai tác quái, thế nào lại đột nhiên trở về như vậy? Huống chi hắn lần hồi kinh này nơi hắn chọn lộ diện đầu tiên, lại là ở Trung Nghĩa hầu phủ, xét theo phương diện này thì có hàm nghĩa gì a?Chưa nhìn thấu ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, vẫn nên an tĩnh là tốt nhất.
18 Lệ phi không thích mình, nàng có thể hiểu được. Nhưng mà nàng ta cũng không nên vào ngày đầu tiên nàng trở về, liền phái người tới của nhục nhã nàng. Nếu chuyện này mà còn phải nhịn vậy thì có chuyện gì không thể nhịn nữa đây!Cám ơn ý "tốt" của Lệ Phi nương nương, chỉ là, ta từ chối!Lời này của Ngọc Phi Yên làm í mắt của Lý ma ma giật lên hai cái.
19 Lệ phi vừa nhìn thấy Ngọc Kinh Lôi cùng Ngọc Phi Yên, sửng sốt một hồi lâu, chỉ sau khi Hạ Hầu Nam cho nàng ánh mắt ám hiệu, nàng mới hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, vội vàng quỳ xuống.
20 Hạ Hầu Nam ngàn suy vạn nghĩ, cũng không ngờ rằng đối phương đang ở chỗ này đợi hắn. Không có khả năng!Vệ ảnh hắn phái đi mặc dù có hai người không trở về, nhưng mà bọn họ ban đầu trên người vẫn còn đang nhận những nhiệm vụ khác, sau đó cũng truyền tin tức trở về, về phần Tần Tranh… Chẳng lẽ là hắn bị người ta bắt?Không đợi Hạ Hầu Quân Vũ thay đổi sắc mặt tức giận, Hạ Hầu Nam đã trực tiếp quỳ xuống, vẻ mặt uỷ khuất :”Phụ hoàng, nhi thần bị oan! Chắc chắn là người khác vu oan hãm hại nhi thần, châm ngòi ly gián quan hệ giữa nhi thần cùng hầu phủ!”“Bệ hạ, thái tử là một người nhân hậu, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ! Xin bệ hạ làm rõ, giúp thái tử tìm một cái công đạo!” Lệ phi cũng ở một bên đau khổ cầu tình.