1 Năm hết tết đến, Vương Tranh lại phải cắm mặt lau chùi trong bếp. Cậu rất thích nấu ăn, suốt ngày quẩn quanh xó bếp nấu nướng, nhưng lại ghét chuyện chùi rửa, nên lâu ngày mảng tường bên cạnh bếp gas dính bết một tầng mỡ dày xỉn màu.
2 Ngày cuối tháng Chạp, lúc nấu ăn ở nhà anh họ, Vương Tranh bất cẩn cắt trúng tay. Con dao Song Lập Nhân mới mua bén quá mức, vết cắt mà sâu thêm tí nữa thì ngón tay cậu liền đi tong.
3 Cuối cùng Vương Tranh không dẫn Vu Huyên đi ăn món lẩu Trùng Khánh[1] mà cô thích. Nếu là trước kia thì cậu đã chiều theo ý thích của cô rồi. [1] Món lẩu rất cay nổi tiếng.
4 Khu nhà Vương Tranh ở rất bình thường, bảo vệ trực đêm dưới lầu vào thời tiết lạnh lẽo thế này phải nói là vô cùng nhàn nhã, vừa thấy có người đêm khuya tiến vào liền làm khó dễ đủ thứ, vừa bắt người ta trình chứng minh thư, vừa trình bày cần gặp ai vì sao để làm gì, mất hết nửa buổi cũng không chịu cho vào.
5 Chiều ba mươi Tết, đường sá vắng người thưa xe một cách lạ lùng, người qua người lại trên phố chưa tới một phần ba ngày thường. Ánh mặt trời rạng rỡ của mùa đông chiếu lên người khiến người qua đường ấm áp hơn, dường thấy được mùa xuân.
6 Từ Văn Diệu sống hơn ba mươi năm, bàn tay bị người ta siết chặt như thế, có thể nói là rất hiếm hoi. Anh không thích chào hỏi bằng cách bắt tay. Những khi gặp đối tác hay bàn chuyện kinh doanh, anh cũng đều tận lực né tránh.
7 “Quả thật là tôi không biết anh,” Vương Tranh bình tĩnh đáp. “Chắc anh nhận lầm người rồi. ” Sau đó, cậu còn rộng rãi miễn phí cho gã một nụ cười khẽ.
8 Lý Thiên Dương ngồi trong xe những mấy tiếng liền, nhìn Vương Tranh tay cầm bình giữ nhiệt màu xanh trông thật buồn cười đi vào, không cần đoán cũng biết bên trong là món canh hầm được chuẩn bị cho cô gái đang nằm viện kia.
9 Khi sống, Vu Huyên nhất mực đòi được hỏa táng, đốt di thể tan thành tro xám, sau đó thì đưa về thành phố nơi cô sinh ra, ở đấy cô đã chọn sẵn huyệt mồ có vị trí đẹp.
10 Từ Văn Diệu xoay người lại nhìn Vương Tranh, nói hai câu, câu đầu “Anh không bảo anh ta đến!”, câu sau là “Em có muốn gặp anh ta không?”Đến anh cũng tự thấy hai câu này trước và sau ngữ điệu hoàn toàn khác biệt, hơn nữa còn mang một tầng nghĩa khác.
11 Hôm Vương Tranh phẫu thuật, bầu trời luôn xám xịt mây đen của thành phố G bỗng chốc lại xanh trong đến lạ. Lúc đầu chỉ là những mảng xanh tản mác rải khắp trời, chốc chốc mây xám lại tản đi, để lộ ra khoảng non xanh đẹp mắt.
12 Gần mười tiếng sau đó, Vương Tranh mới tỉnh lại. Cậu chỉ tỉnh chưa tới nửa tiếng lại tiếp tục ngủ mê mệt. Đến hơn tám giờ sau, mới lần thứ hai mở mắt.
13 Từ Văn Diệu nhận được điện thoại của y tá mới hay trong phòng bệnh xảy ra chuyện lớn như vậy. Y tá nói chuyện cũng không rõ ràng, giọng nói vừa hàm chứa vẻ chuyên nghiệp trong công việc hộ lý vừa gắng sức kìm nén nỗi phấn khích khi có chuyện lạ lùng xảy đến, vì vậy trong suốt quá trình thông báo cô ta đều rất say sưa, nào là thầy Vương bị mẹ thầy ấy giáng cho hai bạt tai, sau đó thầy ôm chân mẹ mà khóc rống lên, rồi vì lên cơn xúc động quá độ mà ngất xỉu, phải đưa đi cấp cứu.
14 Thời tiết dần chuyển ấm, sức khỏe của Vương Tranh đã hồi phục rất tốt, sau khi làm thủ tục xuất viện liền về nhà tịnh dưỡng. Về phía trường học cũng đã xin nghỉ phép dài hạn, xem ra chế độ lao động ở Đại học vẫn là có nhân tính nhất.
15 Tiếng nấc nghèn nghẹn của Tạ Xuân Sinh cũng dần lắng xuống, người sau cơn mệt rũ cũng thiếp đi. Từ Văn Diệu để Quý Vân Bằng ở lại chăm sóc cậu ta, còn mình dẫn Vương Tranh về trước.
16 Bà Vương vài ngày nữa thì về quê, định bụng mua sắm thêm vài thứ. Những vật phẩm đó có món ăn được, có món mặc được. Từ Văn Diệu đã sai người đưa tới, thêm phần anh chị họ của Vương Tranh đích thân mang đến, tại nhà cậu cũng có sẵn, và tự bà Vương cũng mua sắm không ít.
17 “Nếu mệt thì anh đi ngủ trước đi, em sẽ đọc sách thêm chút nữa”, Vương Tranh nói. Bây giờ đã hơn mười một giờ đêm, cậu ngồi trước bàn làm việc đọc dở một quyển sách.
18 Từ Văn Diệu cấp tốc chạy về, tới bãi đỗ xe suýt nữa quên khóa xe mà bỏ lên nhà. Khi lên tới lầu, tim đã đập nhanh như trống dồn, anh quả thật không dám tưởng tượng xem Vương Tranh sẽ có phản ứng thế nào.
19 Hai ba ngày sau đó, Từ Văn Diệu đều ở nhà chăm sóc cho Vương Tranh, nếu không phải chuyện trọng yếu sẽ không đến công ty. Anh vốn dĩ là người bận rộn nhưng vì Vương Tranh đã cắt giảm hết những xã giao không cần thiết, công việc có thể giải quyết ở nhà đều đem về nhà làm.
20 Tối hôm đó khi Vương Tranh bị Từ Văn Diệu đè xuống để tìm về chốn cũ, cậu hơi chống cự, nhưng lại làm ình nhũn cả người ra. Da thịt cậu và Từ Văn Diệu áp chặt vào nhau, mùi mồ hôi và mùi nước hoa dành cho nam đắt tiền của anh, được nhiệt độ cơ thể đun nóng liền biến thành làn hương dụ dỗ khó mà từ chối được.