1 Ai đó đã từng nói, ngày hạnh phúc nhất của mỗi cô gái chính là ngày được khoác lên mình bộ váy cưới lộng lẫy, được sánh bước bên chú rể - người đàn ông của đời mình, người cùng với nhau vợ chồng đồng lòng bước tiếp con đường đời phía trước.
2 Phải chăng cô đã rơi vào cõi u linh tịch mịch. Nhưng sao lại có cảm giác người nào đó cất tiếng gọi văng vẳng bên tai. Thì ra chết là như vậy sao? Giống như những bộ phim cổ trang thần thoại Trung Quốc cô đã từng xem, sẽ có tục lệ gọi hồn, có phải là, kế đó sẽ có mấy gã "đầu trâu mặt ngựa" tới dẫn đường đưa cô tới gặp lão diêm vương báo danh? Nhưng nếu vậy thì, đáng ra cô hiện là một hồn ma có thể nhẹ nhàng di chuyển, lướt nhẹ trong không khí chứ, tại sao vẫn có thể cảm nhận được toàn thân bị lay lay lắc lắc rất khó chịu.
3 Trên thực tế thì người thanh niên này chính là hoàng đế đương triều của Việt Quốc - Trần Thiện Phong. Tuổi vừa tròn đôi mươi, tuổi trẻ tài cao, văn thao võ lược, anh tuấn phi phàm.
4 Hẳn là mỏi nhừ chân tay sau một hồi trút giận, Như Tâm bỗng tủi thân ngồi phịch xuống đất, ôm mặt khóc nức nở:- Tôi không muốn chết, không muốn rời xa ba mẹ, rời xa Minh Quân của tôi - chú rể của tôi, còn có đám cưới sau bao ngày mỏi mắt ngóng trông và hi vọng.
5 - Như Tâm, sao cô lại ở đây?Là gọi tên cô. Tốt quá rồi, rốt cuộc nơi này không phải địa phủ cũng chẳng phải nằm mơ, vẫn còn có người biết đến cô, tức là cô còn có thể hi vọng trở đoàn tụ cùng gia đình.
6 Thời gian Như Tâm ở tại nơi xa lạ này đã gần một tuần lễ. Mới đầu cô giả bộ bị mất trí nhớ để ứng phó với sự tò mò, hỏi han của những người xung quanh, cũng vừa hay vết thương trên trán hoàn hảo che giấu giúp cô.
7 Với những kinh nghiệm được đúc rút trong quá trình công tác của cuộc sống kiếp trước, một khi muốn sống an ổn trong một tổ chức thì điều cần thiết nhất đó là phải khiến cấp trên của mình hài lòng, điều này cũng có thể được áp dụng linh hoạt tại thế giới cổ đại này.
8 Một buổi sáng nọ Như Tâm cùng đám cung nữ chuyên quản về y phục của thái hậu từ Điện Mỹ Lệ đi ra, ngang qua dãy hành lang uốn khúc được thiết kế với những đường cong mềm mại, hai bên bố trí những chậu hoa cẩm tú cầu trắng phớt xanh vừa tao nhã lại không kém phần kiêu sa, phải nói là kiến thiết ở chốn này được bài trí vô cùng tinh tế đậm chất nghệ thuật và khiến người xem được mở rộng tầm mắt mà thưởng thức.
9 Như Tâm rón rén tinh nghịch toan hù gã thái giám, khiến hắn phải bất ngờ một phen, nhưng ngay lúc cô áp sát phía sau, hắn thình lình xoay nhẹ người như cơn gió vung tay lên gạt tay cô sau đó bóp chặt gây đau đớn cho cô, nếu như hắn không kịp nhận ra người tới là cô, kinh ngạc, vội giảm lực tay thì có phải xương tay của cô đã bị người ta bẻ như bẻ chân gà rồi không?- Là ngươi?Như Tâm đau chết lặng, đôi mắt dần đỏ hoe, long lanh ngân ngấn lệ chỉ trực trào ra, cất giọng trách cứ:- Đau chết ta, tên thái giám chết tiệt.
10 Trần Thiên Phong cho dù có định lực cùng sức chịu đựng cao nhưng vẫn không tài nào theo kịp được lối suy nghĩ cực kỳ khác người của cô cung nữ này. Hắn còn chưa kịp tức giận định tội cho nàng ta thì liền ngay sau đó nàng ta chuyển qua chủ đề khác khiến một người lý trí như hắn bỗng chốc cũng cảm thấy hồ đồ.
11 Trần Thiên Phong hẳn là đã thích ứng qua quá trình tiếp xúc cùng Như Tâm bởi vậy hắn không lấy làm lạ khi thấy những kẻ thân cận bên mình bị nàng dọa chết khiếp.
12 Mấy ngày này hẳn là rất bận rộn đối với Như Tâm, không phải do công việc hàng ngày tồn đọng hay gia tăng khối lượng công việc mà bởi vì cô dành thời gian buổi tối cho việc lân la lãnh cung.
13 Như Tâm còn chưa kịp định hình liền thấy toàn thân bỗng dưng nhẹ hẫng hoàn toàn lơ lửng giữa không trung. Không khỏi hoảng hồn vội bám chặt lấy bất cứ thứ gì đó có thể cho cô để bấu víu.
14 Lại trải qua một cái chớp mắt, Như Tâm liền thấy mình đứng trong một căn phòng rộng rãi với vô số dụng cụ làm bếp, hẳn đây là bếp hoàng cung, như vậy sẽ có đầy đủ nguyên liệu để chế biến các món ăn.
15 Trong ngự hoa viên, thái hậu Hoa Mỹ Lệ cùng đoàn người tháp tùng đang sải bước trên nền gạch đỏ, từng viên nhỏ nhắn xinh xắn dưới sự kì công cùng kiên nhẫn của những người thợ xây dựng lát trải đai cả một khoảng không gian rộng lớn.
16 Trần Thiên Phong sau khi được thưởng thức món ăn mới lạ lại rất ngon miệng của nàng cung nữ Như Tâm đã cố ý để lại một phần để dâng lên hiếu kính thái hậu.
17 Vừa nghe câu trả lời của Như Tâm, Thiên Phong không khỏi nhíu mày:
- Tại sao?
Như Tâm vẫn chuyên chú luyện chữ, vừa thong thả cất tiếng:
- Ngươi có từng nghe nói rằng, trong thiên hạ, người đàn ông tệ bạc nhất không ai khác chính là bậc đế vương?
Trông qua cái cau mày có vẻ bất mãn cùng thắc mắc của Phong, cô rất tốt bụng mà giải thích:
- Ngươi có đồng ý với ta rằng vị hoàng đế nào đều có sơ sơ cũng khoảng ba ngàn cung tần mỹ nữ, chưa kể tới năm nào cũng tuyển thêm khuê nữ.
18 Cái gì được gọi là kiếm củi ba năm đốt một giờ, công sức bao nhiêu ngày qua mà Như Tâm bỏ ra để có được cuộc sống yên ổn trong hoàng cung đầy rẫy những nguy hiểm rình rập này rốt cuộc chỉ vì một lời nói bộp chộp thốt ra trong lúc thảng thốt khiến cô gây họa lớn đối với công chúa Vân Kiều.
19 Hẳn là đây là lần đầu tiên kể từ ngày xuyên qua tới nơi này Như Tâm mới có cơ hội bước chân ra thế giới bên ngoài hoàng cung ngột ngạt với nhiều khuôn phép kia.
20 Gã nam nhân nọ đôi mắt sắc sảo quan sát không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của tên tiểu nam nhân gầy yếu phía đối diện, thấy gương mặt bầu bĩnh phúng phính làn da mịn màng trắng trẻo dễ khiến cho người ta cảm giác rất sảng khoái khi đưa tay véo lên.
Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới, Xuyên Không, Truyện Teen
Số chương: 27