1 Reng! reng!. . . tiếng chuông báo ra về của một trường THCS nổi tiếng. Ngồi trong lớp Phương Liên đang nói chuyện cùng với đứa bạn về truyện xuyên không, vừa nói vừa cười vừa nhanh tay dọn đống sách vở vào cặp rồi chạy cái vèo.
2 - Tiểu thư người ăn cơm trưa đi
Mấy ngày qua Phương Liên cật lực tập thể dục nhưng cũng may thân thể này chỉ mới phát phì nên không lâu sau đó cũng trở về vị trí cũ.
3 Phương Liên sau khi nói xong thì lại dựa vào trí nhớ trước kia mà đi. Trên đường cũng có không ít thê thiếp và bọn nô tài bàn tán
-haiz đây là đại tiểu thư sao.
4 Trời hôm nay trong xanh quá, Phương Liên đang ngồi nhìn lại những vật phẩm mà nàng đã cực khổ mua được ngày hôm qua: vòng tay bằng ngọc, Nhã Lan hương*, trâm cài,.
5 Phương Liên đang nằm đánh cờ với Chu công thì Tiểu Xuân hốt hoảng chạy vào, lay lay cánh tay đang ôm gối của Phương Liên
-Tiểu thư, tỉnh lại đi, lão gia mời tiểu thư đi đến đình viện
- Ưm, tiểu Xuân đáng yêu để ta ngủ chút nữa mà.
6 Thời gian vài ngày cũng đã trôi qua, nhưng nó cũng đủ để Phương Liên nghe về nước Thiên Long quốc. Ở Thiên Long quốc cũng không khác gì Đông quốc ,khác ở chỗ là Thiên Long quốc, nữ tử không nhất thiết phải ở nhà, cũng không nhất thiết phải dựa vào nam tử.
7 Cả đoàn xe ngựa mất tới 3 ngày mới đến biên giới nước Thiên Long quốc. . . . tâm tình ai cũng nặng trĩu những sầu muộn. Nhưng trong xe ngựa củ Phương Liên lâu lâu lại phát ra tiếng cười
- Tiểu Xuân, không phải như vậy.
8 Hôm nay là ngày Phương Liên vào cung, may mắn là hôm nay nàng cùng Vân Chi và Ngọc Yến được dạo chơi kinh thành lần cuối nên sáng sớm là Phương Liên phải thức dậy diện cho mình một thân y phục màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm nhẹ nhàng chỉ tô 1 chút son đỏ môi, dùng son làm má hồng, tóc xõa tự nhiên, chỉ có một búi tóc lệch thêm độc nhất một cây trâm.
9 Trong ngự thư phòng. . . . . có 2 bóng dáng đang nghiêm chỉnh ngồi ở đó. . . . sau một thời gian không ai chịu mở miệng trước nên Tử Hạo đành chủ động
-Hiên nhi, thiệt thòi cho con rồi vì để Đông quốc trở thành một trong địa bàn của nước ta nên con nhất định phải có mối hôn sự với Phương Liên
- Phụ hoàng nếu vì nước thì nhi thần có thể làm được, chỉ là mong người hãy để Ngọc Yến vào phủ
Tử Hiên vẻ mặt nói nhưng tâm đã quyết không thể động lòng với nữ tử tên Phương Liên này được.
10 Một ngày không mong muốn cũng đã đến, mới sáng sớm Phương Liên đã bị đám nô tỳ gọi dậy. . . . hết rửa mặt rồi lại tới thay y phục của tân nương rồi còn đội lên cái mũ phượng hoàng nữa.
11 Trong Hồng Tình uyển lâu lâu lại phát ra những âm thanh phi thường chói tai. . . . bọn hạ nhân đứng ở ngoài bao gồm cả Tiểu Xuân đều đứng co ro một chỗ mà bịt tai lại
-LIỄU- PHƯƠNG- LIÊN, nàng là một người không biết giữ lời hứa.
12 Lại qua mấy ngày nữa rồi, cư nhiên hắn lại không bò về đây cho Phương Liên thấy mặt. Trời rất lạnh, tuyết rơi càng nhiều. . . . . Dù cho trong phòng có đốt lò sưởi tới đâu, dù cho nàng có quấn chăn bông dày tới đâu thì ngoài ra cũng không có cách nào khác có thể hữu dụng hơn nha.
13 Mệt mỏi nằm xuống giường lần nữa , trời lạnh làm cho Phương Liên mau ngủ, thân thể cũng đã chui rúc trong chăn để tìm hơi ấm, mắt nhắm chặt, chân mày cau có vì chuyện của buổi sáng này, lâu lâu lại giãn ra rồi thắt lại, vài sợi tóc mai hỗn độn trên má Phương Liên.
14 Phương Liên lại lần nữa bị Tử Hiên ôm vào trong ngực, không cam lòng trừng mắt với hắn. . . nàng có chân nha, nàng cũng có thể tự đi được, ai cần hắn giúp.
15 Chuyện Phương Liên tỉnh lại đã là chuyện của ngày hôm sau. Lúc này ở Hồng Tình uyển lại phát ra tiếng la động trời:
-Hả? Tiểu Xuân ngươi nói sao? Tử Lan bị bệnh?
-Dạ.
16 Ngày qua ngày bệnh tình của Tử Lan vẫn không hề thuyên giảm dù cho có uống bao nhiêu thuốc bổ đi chăng nữa như là: nhân sâm ngàn năm hiếm gặp; Thiên sơn Tuyết Liên, Đông trùng hạ thảo,… Thì tất cả đều thành ra công dã tràng.
17 Hôm nay trời trong xanh quá, gió thổi mát mẻ mang hương thơm của núi rừng hoa cỏ vào mũi. Không khí trong sạch không bị ô nhiễm giống như hiện đại làm cho trong lòng Phương Liên sinh ra một phần mong ước được đem không khí này về hiện đại thì quá tốt rồi.
18 Khi Long Hắc bế Phương Liên về Long các thì trời đã xế chiều, mặt trời lặn tạo nên cảnh hoàng hôn thật đẹp, thật bình yên nhưng trái ngược lại với vẻ bình yên là những sự lo lắng, nóng lòng của những người trong Long các
Trong phòng dành cho Phương Liên toàn là những người quan trọng.
19 Chuyện Phương Liên qua cơn nguy hiểm là đã ba ngày sau, lúc này nàng đang cùng Tiểu Xuân ngồi ở trong phòng nghiêm túc bàn về việc huấn luyện lại Long các
- Tiểu Xuân, những gì ta giao em làm đã làm xong chưa.
20 Đúng như lời hứa hẹn vài ngày sau, đúng hơn là 5 ngày sau buổi chiều nàng cùng Tiểu Xuân xuống núi, trước khi đi nàng có ra lệnh cho một vài người họ Long đi tìm tung tích của Vân Chi.