1 Mở đầu:“Thật đáng yêu!”“Đáng yêu quá!”. “Thật là đáng yêu! Quả thật là đáng yêu giống như công chúa Bạch Tuyết nhỏ ──”. Mọi người loay hoay, xoay quanh một cô bé đang ngồi trên salon, lên tiếng than nhẹ, hai mắt tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của cô bé, chỉ hận không thể đưa tay véo một cái.
2 Có thể được mời đến dự bữa tiệc của nhà họ Giang là chuyện đáng để khoe nhất trong giới thượng lưu. Sáng sớm, Chu Ân Ninh cố hết sức xách giỏ trúc đựng tiểu Ái ngồi trên xe riêng của nhà đi đến biệt thự của nhà họ Giang.
3 Ân Ninh nghe quản gia Giang nói tối nay anh Giang Giới sẽ đến Đài Loan, lễ chúc mừng mà Hắc Diệu Đường nói sẽ tổ chức vào tối nay. Trong hành lý của cô chỉ có 101 bộ âu phục, Ân Ninh đứng trước gương nhìn trước nhìn sau vô số lần.
4 Anh không thể cho thân hình cứng ngắc của cô kịp phản ứng, lập tức tiến thêm một bước, cạy đôi môi của cô ra, bằng cách khêu gợi để tiến hành chinh phục cô ── Anh đã lăn lộn trong tình trường nhiều năm, cho dù hôn một người phụ nữ không phải phụ nữ, anh vẫn có thể bình thường mà “nhập vai”.
5 Đến khi cô vào nhà Hắc Diệu Đường, Ân Ninh mới biết, sự thật khác xa so với những gì cô đã nghĩ ── đầu tiên, “Nhà” của anh to không thể nào tả nổi, đó không giống như một căn nhà, mà giống như là một “tòa thành”!Tiếp theo, mỗi buổi tối ở “nhà” của anh không chỉ có mình cô là “người ngoài”.
6 Sáng hôm sau, nhân lúc tất cả mọi người trong “tòa thành” vẫn còn chìm trong giấc ngủ sau đêm vui điên cuồng ngày hôm qua, Ân Ninh xách một rương lớn hành lý muốn rời khỏi đây.
7 Ba năm sau. “Đúng là chỗ này rồi”. Cửa hàng vật nuôi đáng yêu. Thương Nghênh Hi nhìn chằm chằm vào biển hiệu màu hồng, hưng phấn lôi kéo ống tay áo của người đàn ông đứng bên cạnh.
8 Thương Nghênh Hi định gọi chồng lái xe đưa cô đi đến cửa hàng vật nuôi đáng yêu. Nhưng chồng cô thà chết cũng không theo nên cô đành phải nhờ Hắc Diệu Đường lái xe đưa cô đến cửa hàng vật nuôi, xem những “động vật nhỏ khả ái đáng yêu” trong suy nghĩ của cô.
9 Cô hận anh!Hận anh vì bỗng dưng lại nhục nhã cô, hơn nữa bỗng dưng anh xuất hiện làm loạn cuộc sống yên tĩnh của cô. “Ân Ninh, em làm sao vậy? Không khỏe à?”.
10 Hôm sau Ân Ninh ngủ đến gần trưa mới tỉnh lại, có lẽ do cảm đêm cô lăn lộn khó ngủ, khi tỉnh lại, cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra. Sau khi uống thuốc, cô lại nằm trên giường nghỉ ngơi, bất tri bất giác đã qua thời gian ăn cơm, cô cũng cảm thấy ăn không ngon cho đến buổi chiều khi dạ dày bắt đầu đau cô mới miễn cưỡng xuống lầu tìm thức ăn.
11 Em hãy nhớ mãi mãi, đêm nay ai là người đã làm cho em vui vẻ. Cô không biết đó có được tính là một cách tạm biệt hay không. Nhưng cô lại bị đau một lần nữa, Ân Ninh tự nói với mình, đã hết rồi, không còn gì tiếc nuối.