1 Huyện Xương Bình, tại Túy Nguyệt lâu náo nhiệt.
Lỗ Lỗ đứng ở trên cao, mờ mịt nhìn phía dưới từng “giống đực”
Bọn họ đều ngửa đầu nhìn nàng, nhìn bằng hữu Thu Thu.
2 Lỗ Lỗ không muốn chết.
Nàng co người ngồi trên đống cỏ khô, thấy có người nhét cái gì đó qua khe cửa, ở trong đó đựng cơm và thịt. Nàng đói bụng, nàng muốn ăn.
3 Mai trấn có tên gọi như vậy bởi vì những vườn mai quanh nó, mà cư dân nơi đây phần lớn là các phú hộ trấn trên. Càng đến gần với vườn mai, sự giàu có của chủ các hộ trạch càng tăng, trong đó, ngoài Bùi gia thì trang viên của Lâm gia là đáng chú ý nhất.
4 Cố Tam nhìn chằm chằm mèo trắng nhỏ trong tay, đôi mắt đen thoáng hiện lên suy nghĩ.
Bình thường mèo bị người nắm lấy, thường muốn giãy giụa mấy cái, dáng vẻ này thì lại khác.
5 Đầu hạ, ban đêm trong núi rừng vẫn còn chút lạnh.
Nhưng đang ngủ thì Cố Tam đột nhiên cảm thấy trên ngực nóng lên, như hỏa lò giữ nhiệt
Hắn bực bội xoay người, nằm dịch ra xa, nhưng quả cầu lông nóng hổi kia lại theo đuổi theo, dính sát vào hắn.
6 Trăng sáng trên cao rọi sáng khắp căn phòng nhỏ trên cây kia. Qua màn lụa mỏng có thể thấy hai bóng người đang quấn lấy nhau kia
Cố Tam hơi thở hổn hển nặng dần, sống hai mươi năm, nghe qua nhiều như vậy huân tiết mục ngắn, đây là lúc dạo đầu, hắn rõ ràng đang áp một nữ nhân vô cùng xinh đẹp dưới thân, không sợ nàng có phải yêu tinh hay không, hắn vẫn yêu yêu nàng.
7 Cố Tam vừa đi, Lỗ Lỗ liền nhanh chóng leo xuống cây, nhắm bãi cỏ và ngọn núi trước mắt mà đi.
Nàng mới không muốn cho Cô Tam tức phụ. Hắn luôn luôn làm đau nàng, nàng cũng khóc xin hắn , hắn còn kiên trì muốn động, tuy nói là không có thực sự tiến vào, nhưng hắn nỗ lực liên tục lặp lại như vậy, rõ ràng là chưa chết tâm đâu! Người hư hỏng như vậy, nàng vẫn là trở về miêu tộc đi, giống đực trong tộc đối giống cái nhưng đều là hữu cầu tất ứng.
8 Đèn lồng càng ngày càng gần, lòng Lâm viên ngoại dâng ngày càng cao. Ông cầm thật chặt tay Lỗ Lỗ, che miệng lại, ý bảo nàng ngàn vạn không nên phát ra âm thanh.
9 Bùi Sách có sự nghi ngờ với Bạch quản gia, Bạch quản gia vừa ra khỏi cửa, hắn liền dẫn người theo dõi, vì để tránh cho bị Bạch quản gia phát hiện, bọn họ cố giữ một khoảng cách, càng vào sâu trong núi, khoảng cách này lại kéo dài một chút.
10 Bùi Sách một đường cõng Lỗ Lỗ xuống núi, nghe tiếng vó ngựa, đoán được là Thanh Mặc đánh xe tới đón, liền dừng bước lại, đánh thức Lỗ Lỗ, muốn thả nàng xuống.
11 Theo Bùi phủ hạ nhân truyền lời, Ngô nhị quản gia lĩnh người đi nhặt xác, Bạch quản gia bắt cóc Lâm viên ngoại giết người không thành tự sát tạ tội một chuyện rất liền trong phủ truyền ra.
12 Lỗ Lỗ ôm cánh tay Lâm viên ngoại, một bên theo hắn chậm rãi đi vào trong, một bên tò mò quan sát cái chỗ này.
Nơi này thật lớn a, lão tộc trưởng ở đâu nàng ở đó, sau này, nàng cũng phải ở nơi này sao?
Kỳ thực Lỗ Lỗ muốn trở về chốn núi, nhưng lão tộc trưởng hình như không muốn trở về thì phải, nàng vẫn là nên ở bên lão tộc trưởng đi, trong núi lớn như vậy, nàng đi một mình vừa mệt vừa sợ hãi.
13 Thường Ngộ chắp tay sau lưng nhìn hướng ngoài sân viện ngập tràn ánh nắng, hắn hơi híp mắt, nhìn xa xăm, hình như cười như không. Ngay cả giọng nói không nhẹ không nặng, hiền hòa từ tốn vang lên.
14 Lâm viên ngoại vừa tức lại mắng lại đánh ở bên chỗ của Chu di nương, vốn là không khỏe thân già cũng không trụ tiếp được, vừa được Thường Ngộ đỡ vào phòng ngồi liền ho phun cả máu rồi ngất đi.
15 Vào tháng sáu, khí trời càng ngày càng nóng.
Bên đường bóng cây trải phủ, tiếng ve kêu râm ran như chúng không biết mệt. Trong không khí không có một ngọn gió, lão bản của tửu quán vẫn cố giữ gương mặt vui vẻ niềm nở mặt cho cái nóng của mùa hè.
16 "Meo. . . " Lỗ Lỗ dán mặt lên cánh tay Lâm viên ngoại cọ cọ, "Cha, không cần tiên sinh, ta có thể nói, không cần học được không?"
Nàng không hiểu ý lão tộc trưởng đọc sách nữ hồng là có ý gì, nhưng vừa nghe nói muốn tốn cả một ngày, nàng lập tức sợ.
17 Lâm viên ngoại gia tư phóng khoáng, trong các bữa hàng ngày cũng không thịt cá phô trương lãng phí, trừ ngày lễ ngày tết mở tiệc chiêu đãi khách khứa thì các món ăn trong nhà cũng thịnh soạn hơn so với nhà người bình thường khác chút thôi.
18 Thanh Mặc một bên ôm bộ trải giường đưa đến phòng giặt, một bên thắc mắc tự hỏi thiếu gia đi khi nào a! Sau khi Lâm viên ngoại cùng Lỗ Lỗ dùng bữa sáng, căn dặn nàng mấy câu, liền mang lễ vật chuẩn bị từ sớm cùng Thường Ngộ xuất môn.
19 Editor: HangVO9
Lâm viên ngoại kỳ vọng Lỗ Lỗ học tốt để có thể sống độc lập, tránh cho tương lai bị người ở rể hoặc hạ nhân xem thường qua mặt, Tống Ngôn hiểu được điểm ấy, nên đương nhiên phải lấy việc giáo dục Lỗ Lỗ tự lập làm mục tiêu.
20 Editor: HangVO9
Lâm phủ
Sau khi học xong, trời cũng đã rất trưa, Anh Đào dẫn Lỗ Lỗ về phòng, rửa tay lau mặt thay đổi xiêm y, rồi đi tiền viện dùng cơm.