1 Cuối thu, khí trời se lạnh. Thành phố B là nơi tập hợp những dãy nhà biệt thự sang trọng. "Thiếu gia, có bưu phẩm gửi tới. " Quản gia cầm cái hộp trong tay lo lắng đi tới cung kính nói với Tư Khảm Hàn.
2 Màn đêm buông xuống, thành phố B bắt đầu lên đèn nhộn nhịp, nổi bật là tòa nhà chọc trời đứng sừng sững mang phong cách khác lạ, hiện ra có phần hùng dũng khó có thể chạm được.
3 Một lát sau, Phong Hàm Niệm lái xe đến trên mặt cô tươi cười, Hạ Ngưng Âm thừa biết là có chuyện tốt, vội vàng nghênh đón, ôm chặt nhau: "Chào cậu đã lâu không gặp, hiếm thấy cậu vui ra mặt, có chuyện tốt sao? Cô gái muốn phát kẹo đỏ cho tớ hả?"Phong Hàm Niệm ném cho Hạ Ngưng Âm cái lườm, tức giận nói: "Nằm mơ đi, chữ Bát (八) còn chưa chổng đít lên đâu, phát cọng lông đấy, hơn nữa tớ với anh ta đã chia tay rồi.
4 Hạ Ngưng Âm dõi mắt theo Phong Hàm Niệm, cô không nhìn lầm, mới vừa rồi cuộc gọi tới là bạn trai của cô ấy, không, chính xác mà nói là bạn trai cũ, nhưng cô nhận ra biểu hiện của Phong Hàm Niệm rất gấp khi nhận cuộc gọi, hơn nữa ánh mắt của cô ấy có phần chột dạ, đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ không phải bạn trai Phong Hàm Niệm yêu cầu chia tay sao? Mà là Phong Hàm Niệm? Xâu lại chuỗi sự việc hôm nay thì sự suy đoán của cô là chính xác.
5 Dần dần, càng làm anh mất kiểm soát, bàn tay mò mẫn trên người cô, làn da mịn như em bé khiến anh phải mê luyến, trong bóng tối đôi mắt chim ưng đầy dục vọng trở nên tinh tường trước con mồi.
6 Trong phút chốc, Hạ Ngưng Âm cho là mình hoa mắt, trợn mắt nhìn Tư Khảm Hàn, bị dung mạo của anh làm ê hoặc. Trên đời sao có người đẹp như vậy, hơn nữa còn là đẹp đến độ hoàn mĩ? Quả thật anh cứ như trong tranh bước ra, đẹp đến không chân thật.
7 Tư Khảm Hàn cau mày lần nữa tỏ vẻ khó chịu với thái độ ăn nói tùy tiện của cô, lần đầu tiên có người dám coi thường lời của anh, lên tiếng nhắc nhớ: "Nhớ, tôi tên Tư Khảm Hàn, về phần tại sao cô ở chỗ này, tôi cũng rất muốn biết.
8 Mặc dù anh thừa biết cô trợn mắt nhìn anh là sắp có chuyện chẳng lành, nhưng anh chưa từng nghĩ qua cô dám động thủ tát anh, nếu không lấy bản lĩnh của anh làm sao cô có thể dễ dàng tiếp cận anh.
9 Phong Hàm Niệm ngồi chiếc ghế quản lí của ông, nhận lấy tách trà từ Lưu Kinh Lý, giở giọng ra lệnh: "Tốt, vậy ông cho tôi lời giải thích đi, tôi không muốn ông ăn đến nôn ra đâu.
10 Hạ Ngưng Âm bĩu môi, phục hồi tinh thần, nhướng mày nhìn người đàn ông trong TV nhếch miệng khinh thường, trực tiếp tắt TV. Cứ cho là gặp dịp thì chơi, khuôn mặt lập tức rạng rỡ hẳn, cần gì phải để ý cái tên tổng giám đốc như anh, coi như anh bá chủ thế giới thì vẫn là kẻ cưỡng gian thôi, có gì phải khoe khoang, ở đó còn nghênh ngang trên TV thật không biết xấu hổ.
11 Cả người Hạ Ngưng Âm cứng đờ, ngây ngốc nhìn điện thoại, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. "A ——!" Sau mấy giây, thét to một tiếng, lúc này Hạ Ngưng Âm mới vô tri vô giác hồi phục tinh thần, nhớ tới vẻ mặt của cha lúc đi, cộng thêm cú điện thoại này, bây giờ đã hơn 9 giờ tối, cha cô đi ra ngoài lâu như vậy vẫn chưa trở về, có thể đã xảy ra chuyện lớn, cô hấp tấp lấy điện thoại cùng ví tiền chạy vọt ra cửa.
12 Hạ Ngưng Âm ngước lên, bên ghế sofa là người đàn ông chừng 30 tuổi, dáng dấp to lớn cao ráo. Người được gọi là đại ca cũng ngẩng đầu quan sát Hạ Ngưng Âm, dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh cô, anh ta hiểu ý liền gật đầu ra ngoài, lát sau dẫn ông Hạ vào phòng.
13 Người đàn ông nghe vậy, nhếch miệng cười, châm chọc nói: "Tôi làm sao biết được các người có thông đồng lừa gạt chúng tôi không, nghĩ qua cũng biết? Còn non lắm! Huống chi hắn ta đã trốn, tôi đành tìm đến ông thôi!""Hơn nữa, chỗ chúng tôi là sòng bạc chứ đâu phải đồn cảnh sát, chuyện của chúng tôi, chỉ có thể dùng quy tắc của chúng tôi giải quyết!"Hạ Ngưng Âm biết khó có thể rời khỏi đây, người đàn ông này càng khó dây dưa hơn, mà cô thì đời nào dám đắc tội với một ai ở chỗ này, cô chọc không nổi bọn họ, cái này sống không được chết chẳng xong đành xuống nước bọn họ "Vậy anh muốn gì?""Rất đơn giản.
14 "Bọn họ xuất thân danh môn Quý tộc, không chỉ là người cai trị cả thành phố B, mà còn là một tay che trời, trên thương trường quốc tế bọn họ đều có thế lực riêng; hơn nữa ở thế giới hắc đạo bọn họ cũng có địa vị đáng nể.
15 "Hàn? Cậu biết cô ta?" Hạ Khê Bách tò mò hỏi Tư Khảm Hàn. "Không biết. ""Hả?" Hạ Khê Bách xem thường sự chối bỏ của anh, đôi mắt xanh thẫm đầy hấp dẫn đảo qua đảo lại, có ý thăm dò Hạ Ngưng Âm và Tư Khảm Hàn.
16 "Không có. " Hạ Ngưng Âm nhỏ nhẹ đáp, chưa hiểu ý anh ở chỗ nào, hình như cô đang trêu chọc anh, có anh ở đây cô khó mà gây chú ý với hai người kia. Nhìn qua vẻ mặt của cô Tư Khảm Hàn chắc chắn là cô đang nói dối, anh thừa biết người đàn ông kia đem phụ nữ vào đây là ý gì, cho nên cô bây giờ cũng có thể coi là kĩ nữ, nhưng anh chưa vội vạch trần: "Hả? Cô tới đây làm gì? Tới chơi à?"Toàn thân Tư Khảm Hàn tỏa khí phách vương giả, khiến Hạ Ngưng Âm có chút mê muội,ban dang doc truyen dien dan le quy don bất luận cô quật cường thế nào vẫn vô lực trước hơi thở của anh.
17 Cô không biết tên của bọn họ, đành chỉ mặc để nói, tuy là mất lịch sự nhưng đã hết cách. "Tại sao?" Liên Trạch Duệ hơi khó hiểu hỏi ngược Hạ Ngưng Âm, đối với lời của cô cảm thấy hơi hứng thú: "Mà hình như cô đâu biết chúng tôi là ai?"Hạ Ngưng Âm im lặng lúc lâu, thẳng thắng trả lời: "Tôi thật không biết, chỉ nói theo cảm giác của mình.
18 "Ý của Tư thiếu gia là trừ anh ấy ra, ai cũng sẽ không dám mua cô. "Hạ Ngưng Âm vẫn mù mịt: "Là sao?""Tiểu Âm, Tư thiếu gia là người nắm giữ toàn thành phố B, chỉ cần anh ấy ra lệnh truy nã cô, sẽ không người nào dám muốn cô.
19 Hạ Khê Bách, Liên Trạch Duệ và người đàn ông bần thần trước cảnh hôn nóng bỏng của hai người, một giây trước còn đói chọi gay gắt, trả lời mỉa mai, một giây sau lại hôn nhau thắm thiết, làm bọn họ mâu thuẫn nha!Lúc đầu còn kiểm soát, hung hăng xen lẫn dịu dàng tô vẽ cánh môi.
20 Hạ Ngưng Âm chau mi tâm, nói không hối hận là giả, nếu như lúc nãy cô quật cường, mới có được năm trăm vạn, bây giờ không cần cũng có tới mười triệu. Nếu như lúc ấy cô không cãi vã cùng anh, cũng sẽ không có cơ hội để anh khi dễ, cô âm thầm trợn mắt, xâu chuỗi lại sự việc chính anh là người có lỗi trước, cô chỉ đến bàn việc còn anh lại cậy mạnh hiếp yếu, nghĩ tới đây cô liền không hối hận, quật cường nhìn Tư Khảm Hàn: "Tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?"Tư Khảm Hàn không lên tiếng, đứng lên đi về phía Hạ Ngưng Âm, theo bản năng cô tự giác lùi xuống.