1 "Tôi đã nhìn thấu cả rồi, đàn bà xem trọng nhất là tiền bạc, sống chết có nhau cái đếch gì, tổ cha nó tình yêu sông cạn đá mòn, chỉ cần có nhà có xe mới là chân lý.
2 Chưa tới 8 giờ, tôi đã bị tiếng điện thoại đang reo trong nhà đánh thức. Mẹ tôi cứ hay gọi điện thoại vào buổi sáng, hiếm khi có được hai ngày nghỉ liên tục như thế này, lại bị mẹ tôi phá hỏng giấc rồi.
3 Vì thế tôi rất tự tin trước một người chưa hề luyện môn boxing như Trần Hạo, cậu ta chỉ được cái to xác hơn tôi, lực đấm mạnh hơn tôi thôi. Nhưng găng đỡ nghiệp dư khá là dày, vả lại tôi còn đeo mũ bảo hộ và mặt nạ, nên dù có bị đánh trúng cũng không tới nỗi nào.
4 Tôi rất tức giận khi thấy người đang reo hò lại chính là thằng nhóc Trần Hạo, không biết cậu ta đã quay lại từ lúc nào. Cái tên thấy sắc quên bạn này, lương tâm bị chó cắn mất rồi ! Hừ, đàn ông thật không có thằng nào tốt cả !Ý chí chiến đấu của tôi hoàn toàn suy sụp, ôm đầu chạy xuống sàn đấu trong bộ dạng thê thảm.
5 Ôi, lòng tôi vốn dĩ sáng như trăng, tiếc rằng ánh trăng chiếu xuống rãnh cống. Tôi lủi thủi bước tới bàn đấu, nói với cô gái: “Cô nhất quyết đòi cá cược thì đành vậy, nếu tôi thua thì tôi sẽ chui, nhưng nếu cô thua, tôi sẽ không bắt cô chui đâu!”Cô gái cười khẩy: “Chờ khi nào anh thắng rồi hãy nói, bây giờ tỏ vẻ ta đây thì còn sớm quá đây !”Lần đầu tôi gặp con người ngang ngược không nói lý lẽ như vậy, cọp không ra uy tưởng ta là mèo Garfield, tôi quyết định giở hết các ngón nghề của mình, tuyệt đối không nương tay mà đánh bại cô ta.
6 “Xảy ra chuyện thế này thì nhất định phải có người gánh trách nhiệm. ” Sếp Nghiêm mặt mày đanh lại, mỗi câu chữ thốt ra đều tràn đầy sát khí. Bỗng dưng tôi cảm thấy gợn tóc gáy, module phần tính phí do tôi chịu trách nhiệm và phần thu phí là do Hà Dũng-một thành viên trong nhóm tôi phụ trách.
7 Chỉ với thu nhập từ hàng rau cải của mẹ tôi cùng tiền hỗ trợ của một công nhân về hưu như bố tôi, đừng nói chi tới chuyện nuôi em tôi lên đại học, ngay cả tiền học đại học của tôi cũng phải vừa vay mượn vừa làm thêm mới đủ.
8 Cô ta có vẻ cũng nhận ra tôi, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tôi với bộ dạng cứ như tôi là tên biến thái vậy. Tôi bị cô ta nhìn đến ngượng đỏ cả mặt, tim đập thình thịch, vội vàng lượn qua phía bên kia quầy, tiện tay vơ đại một gói rồi chạy ùa tới quầy tính tiền ngay.
9 “Anh chắc là không sao chứ?” Phùng Dĩnh hơi lo lắng hỏi. “Không sao. Em yên tâm được rồi. “ Tôi đứng dậy nhảy lên vài cái, cười cười: “Anh làm gì mà yếu ớt đến cỡ đó? Không sao thật mà !”“Vậy thì tốt rồi.
10 Mấy người đẹp có vẻ chẳng chịu lý lẽ phải trái gì cả. Nhưng đối với họ mà nói, điều không cần thiết nhất cũng chính là nói lý lẽ. Giống chiếc điện thoại hiện nay của tôi đang bị người đẹp giành mất nhưng tôi chẳng hề cảm thấy bị xúc phạm tý nào cả, mà ngược lại trong lòng tôi còn khen thầm tay người đẹp mềm mại quá, bị người đẹp giành điện thoại nhưng trong đáy lòng tôi lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
11 Những ngày sau đó, tôi thường đến câu lạc bộ nhưng không hề gặp Hà Nhã. Nếu tôi đang sống trong thế giới phim truyền hình, tôi sẽ chủ động gọi cho Hà Nhã, nói dối rằng tôi bị ốm này nọ hòng lừa cô ấy đến thăm tôi rồi tôi sẽ cưa cẩm cô ấy.
12 Tôi bỗng nảy ý nghi ngờ phó tổng và Hà Nhã không phải cùng một người, mặc dù giọng nói, dáng vẻ bề ngoài họ gần như giống hệt nhưng khí chất của cả hai thì khác xa một trời một vực.
13 Tôi không thể không thừa nhận rằng đánh giá của Trương Diệu rất chuẩn, nhưng miệng mồm thằng nhóc này tệ hại thật. Sao lại có thể nói những lời này ngay trước mặt tôi chứ? Thật thà hơi thái quá rồi.
14 Sau một ván, Hà Nhã xếp lại bi, nhưng chưa đầy vài phút, cô lại lần nữa thọt tất cả bi xuống lỗ. Khi Hà Nhã bắt đầu xếp bi cho ván thứ tư thì Trương Diệu buông cơ xuống, bỏ đi trong ngại ngùng mà không chào hỏi lấy một tiếng.
15 Nơi gặp mặt là một nhà hàng Hồ Nam, khi phục vụ đưa tôi bước vào phòng thì bên kia họ đã tới trước rồi. Đó là một bà thím trung niêm với một cô gái, có lẽ là hai mẹ con.
16 “Anh chờ tôi ở đó, tôi tới ngay. ” Không đợi tôi trả lời, Hà Nhã đã dập máy liền. Tôi đành cười ngậm ngùi, đối mặt với cô gái xinh đẹp mà ngang bướng thế này tôi còn cách nào khác nữa, nhất là khi cô ta lại là em sinh đôi của phó tổng nữa chứ.
17 “Tại sao ?” “Lập trình viên như chúng tôi, cuộc sống cứ quanh quẩn như vậy làm gì còn có cơ hội gặp người thích hợp, đừng nói là thích hợp, muốn gặp một cô gái cũng khó nữa là.
18 “…………”“Thôi bỏ đi, nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh về. ”Để Hà Nhã trả tiền net tôi đã rất ngại rồi, bây giờ nào dám phiền cô ấy đưa tôi về nữa: “Không cần phiền cô, tôi tự đi xe buýt về được rồi.
19 “Tuyệt đối đừng! “ tôi lắc đầu như cái trống lúc lắc: “ Xin cô làm ơn tha cho tôi. Bầu bạn với vua chúa như làm bạn với cọp, tôi không dám. ”“Tên nhát gan.
20 Đúng lúc đó Phương Hải vừa ngáp vừa cùng bạn gái hắn ta bước ra khỏi phòng. “Woo, thằng nhóc này trở nên siêng năng từ bao giờ nhỉ? Sáng sớm đã quét nhà….