1 Trăng non mang hình lưỡi liềm như cái móc câu bị một đám mây đen bay đến che mất đi ánh sáng, đêm khuya tĩnh lặng, mùi hương của hoa quế nở rộ lan tỏa.
2 Trong chốn giang hồ ai cũng đều biết trên núi Đoạn Hồn, có một vị diệu thủ thần y Quỷ Kiến Ưu. Nhưng nếu không bị buộc đến thời điểm cuối cùng, lại không có đường lui, không ai muốn đi đến nơi hung hiểm mà một khi tự tiện xông vào, liền cửu tử nhất sinh.
3 Tựa nghiêng vào giường, một nam tử có bề ngoài xuất sắc, cực kỳ tuấn mỹ mang vẻ mặt không chút thú vị ngáp dào, liếc ngồi nam tử anh tuấn trẻ tuổi ngồi bên cạnh hắn một cái, trên mặt tuy là mỉm cười nhưng giọng nói cũng mang theo vài phần cảnh cáo.
4 Đêm khuya ngày hè, tiếng ve kêu râm ran, ánh sao chiếu sáng bầu trời, trong một căn phòng thượng đẳng của nhà trọ Vạn Lai ở Giang Tô, truyền đến tiếng trầm thấp, nhu hòa của Cung Diễm.
5 Khoảng cách từ lần Tiểu Thạch Đầu nói muốn đi Thiên Tương Tự dâng hương với Cung Diễm, đã cách đây ba tháng. Nhìn tượng thần vô cùng nghiêm trang, nàng ngây ngốc không biết nên làm như thế nào, đành phải hỏi cô gái đi cùng tới.
6 Thấp thỏm bất an nhìn quần áo cùng giày trên bàn, Tiểu Thạch Đầu thật muốn đánh mình đến bất tỉnh, đỡ phải không có mặt mũi mà nhìn Diễm chủ tử. Hôm nay là ngày nghiệm thu, nhưng quần áo làm được căn bản là vụng về đến thê thảm vô cùng, thật không dám tưởng tượng khi Diễm chủ tử nhìn thấy sẽ là có vẻ mặt gì.
7 Ai cũng biết trong Ác Quỷ Cốc là một đám người còn giống ác quỷ hơn ác quỷ thật, cho dù bọn họ thật sự có thâm cừu đại hận gì, cũng chỉ dám đứng từ xa mà nguyền rủa bọn họ, không có người thực dám dùng mạng mình mà đi cài nơi cực ác này mà thử độ may rủi.
8 “Màu đỏ giống như máu kia mặc có gì đẹp chứ, không phải là ngươi luôn không thích thấy máu sao? Muốn mặc chỉ có thể mặc đồ màu trắng. ” Cung Diễm ngang ngược nói.
9 “Làm sao vậy? Lâu chủ. ” Bạch Tiêu Diêu khó hiểu nhìn Cung Diễm đột nhiên dừng ngựa. “Ta không đi. ” Không thể giải thích nỗi bất an đột nhiên xuất hiện trong lòng, Cung Diễm quay đầu ngựa, “Các ngươi tự đi đi.