1 Một ngày mới lại bắt đầu. Nắng lên. Từng tia nắng nhạt ôm lấy thân hình mảnh mai ngồi ở quán coffee ngoài lề là con sông gợn gió nhẹ. Đôi mắt màu hạt dẻ ẩn ẩn tia xám tro phức tạp trong lúc lơ đãng toát lên vẻ thần bí thu hút không ít ánh nhìn.
2 Thời gian trôi nhanh. . . Tuần sau. Buổi chiều tà, mặt trời dần ngã về phía tây. . . Không khí trong xe nóng bức, toàn thân ông khẽ run cùng ướt đẫm mồ hôi dưới cái nhìn cảnh cáo của Jenny Spears.
3 Chạng vạng. . . Jen lười nhác mở mắt, đầu tóc rối ren, loạng choạng đứng dậy đi phòng tắm. *Phanh*Đầu quý giá của cô 'thân thiết' với cánh cửa phòng tắm.
4 Không khí trong nhà ngưng trọng. Alice nhìn mọi người, trong lòng 'bi thương' một trận: tại sao lại là mình a. "Alice, cái gì tại sao là mình?" Edward khó chịu lên tiếng.
5 Chẳng lẽ cô đã trở về hiện đại, nhưng mà cô không muốn ở nơi đây. Nơi đây, giả dối giả tạo đến mức khiến cô ghê tởm, ngột ngạt đến khó thở. Bọn họ dùng chung bàn, thoạt nhìn cả nhà ăn cơm thực ôn hoà ấm áp.
6 Sáng sớm tinh mơ. . . Jen đã dậy từ lúc nào chứ không còn lười nhác ngủ đông. Chỉ có điều tinh thần của Jen không được ổn định cho lắm. Tin cô đi dù ai trong trường hợp này cũng sẽ không giữ được bình tĩnh.
7 Hic. . . đầu óc mơ hồ. Là do bị ngã trên cây xuống chăng? Hay là sốt đến hỏng đầu rồi?Đến khi ánh mắt nhìn đến cuốn sách cuối cùng trên tay mới nhặt, Jen sửng sốt há hốc mồm.
8 Ra khỏi phòng hiệu trưởng, cô ngước đầu nhìn trời, thở dài mệt mỏi. Bầu trời vẫn trong xanh như thế…Thời gian vẫn trôi…Con người vẫn phải tồn tại…Nhưng lại khiến cô tinh thần cạn kiệt.
9 Jen nhíu mày. Không biết là do nhĩ lực cô quá tốt hay là do tim đập quá nhanh nữa. Hic. . . Chẳng lẽ cô bị bệnh tim?[Ry: Ôi, em nó thật ngây thơ :*]Hắn nhếch môi cười cũng không có vạch trần tim ai đó đang 'mắc bệnh'.
10 *Vèoo*Xe BMW M1 màu xám dừng lại trước chiếc Lamborghini màu đen xen xanh dạ quang. Jacob bước xuống lại gần cô gái đang tao nhã ngồi lên xe đợi mình.
11 Nghe thấy chuông cửa, Esme nhanh chóng mở cửa. Trông thấy Jen mỉm cười dịu dàng, không biết suy nghĩ gì thần sắc có chút ảm đạm. "Cháu vào nhà đi!" Jen nhướng mày, cười ngọt ngào:"Cô Emse, cháu có mua thức ăn tới.
12 Alice nhận được tín hiệu, vểnh môi bất mãn. Sao lúc nào cũng là cô chịu trận vậy?Alice cười hì hì:"Jen, cô nói xem, nhà cô có anh chị em gì không, giới thiệu cho tôi đi""Chi vậy?" Jen hứng thú cười nhẹ.
13 Bên ngoài không khí lo lắng bao trùm…Esme sốt ruột nắm tay Carlisle:"Liệu có chuyện gì xảy ra không?"Jasper nóng lòng nhìn đồng hồ:" Trời sắp sáng rồi!""Mọi người đừng quá lo…" Rosalie chưa nói xong bên trong đã vang lên tiếng la thất thanh.
14 "Woa! Nhà bồ thật tuyệt nha, đẹp đẽ thoáng mát…ai, cảm giác thật bình yên, thật…""Thật lạnh lẽo!" Edward hai tay bỏ túi quan sát cấu trúc căn nhà, thuận miệng bổ sung lời nói của Alice.
15 Giờ ăn…Nhìn Jen cúi đầu ăn, hai má nhiễm phấn hồng khả nghi. Alice kì quái. Jen bị sao thế nhỉ ? Buổi chiều cô gõ cửa một lúc lâu Jen mở chậm rì rì mở cửa.
16 Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống. . . Esme lắc đầu bắt đắc dĩ. "Alice, con lên gọi Jen xuống ăn tối đi. "Alice gật đầu: "Dạ !"*Cốc. . cốc* Alice gõ cửa phòng Jen, bên trong lại vang lên câu nói quen thuộc.
17 "Sáng mai là không sao rồi!"Carlisle nâng mắt nhìn mọi người trấn an. Nếu không phải do khả năng tự phục hồi, có lẽ giờ này, Jen đã chết rồi cũng nên.
18 Trong căn phòng như ẩn như hiện hai bóng dáng một nam ôm chặt một nữ đang vùi trong lòng người kia. Đêm khuya thanh vắng chỉ khe khẽ tiếng hít thở đều đặn lẻ loi.
19 Không khí trên xe phi thường kì dị. . . Alice chớp mắt nhìn Jen ngoan ngoãn cúi đầu im lặng, Edward ngắm cảnh. Cả hai hoàn toàn ăn ý không nhìn nhau, cũng không nói lời nào.
20 Đã vào giờ học, không gian yên tĩnh đặc biệt bị đánh vỡ bởi tiếng bước chân xuyên suốt. Giáo sư này rõ ràng là cố ý gây áp lực cho hai người đi sau. Tuy nhiên, phải để ông ta thất vọng rồi.