1 Sáng hôm nay thời tiết đặc biệt kém. Bầu trời âm u khiến người ta rùng mình. Ta ngồi trên bàn làm việc trong văn phòng, theo lịch làm việc thì lát nữa đại diện đối tác mới đến bàn việc hợp tác.
2 Thiên sơn không những nổi tiếng vì là nơi đặt quốc tự mà còn vang danh thiên hạ về cảnh đẹp thiên nhiên. Mây trắng phủ núi cao, suối trong chảy róc rách, chim muôn hót liếu lo.
3 Địa điểm kịch tình xảy ra là ở bìa rừng Lạc Nhật. Khu rừng này có diện tích rất lớn, nằm gần biên giới giữa Đông Thần và Bắc Thần; cây mọc cao vút, cành lá xum xê che hết ánh sáng.
4 Nửa canh giờ sau. . . Ta đang ngồi gậm nhấm miếng lương khô Sương Nhi đưa cho ta. Đối diện mấy ánh mắt ai oán kia, ta trực tiếp làm như không thấy. Có thị vệ tiến lên nói:" Quận chúa, canh giờ không còn sớm; người nếu không mau lên đường, đến tối cũng chưa về được kinh thành đâu ạ".
5 Trước mắt, vây quanh khoảng năm mươi hán tử có đủ bộ dạng, hỗn tạp vô cùng. Ở giữa, nổi bật là nam tử có gương mặt tuấn mỹ; khoảng 23, 24 tuổi; thân hình thon dài; quanh thân tản mát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng; áo trắng phiêu diêu như thần tiên che chở cho tiểu cô nương sau lưng.
6 Ánh sánh lạnh lẽo từ thanh đao sáng rực. Lưỡi đao sắc bén bổ xuống từ trên đầu. Ngay khi lưỡi đao kia sắp chạm vào ta linh hoạt nghiêng người né tránh.
7 Đồ khốn khiếp! Đồ thiếu giáo dục! Đồ lưu manh! @#&%****$¥€@%#. . . . . Bình tĩnh! Bình tĩnh lại nha!Có điều ta thật không thể bình tĩnh lại rồi. Ruột gan một trạn sôi trào, cổ họng có thứ gì đó tanh ngọt trào lên.
8 Ta là dọn đến kinh thành nên cũng có mang y phục, còn nam phụ tiên sinh bên kia cũng có mang hành trang của mình. Chỉ có thị vệ ta mang theo bị thương hơi nhiều, cũng may không ảnh hưởng tới tính mạng.
9 Bước vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy ngay nam tử trung niên đang ngồi sau thư án đọc tấu chương. Nghe thấy tiếng ta đi vào hắn ngẩng đầu lên, nói:"Đình Nhi?".
10 Bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, ta trầm mặc đi theo thái giám dẫn đường ra khỏi cung. Trên con đường treo đầy đèn lồng đỏ sáng rực như ban ngày, ta ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã sớm suy nghĩ đến rối bù.
11 Tất cả hạ nhân trong phủ đều đứng sắp hàng hai bên đón ta đi vào, ta vừa bước vào họ liền hành lễ "Cung nghênh Quận chúa trở về"Ta quét mắt nhìn một lượt xung quanh, trong lòng không khỏi than vãn, nhiều người như vậy a, tiền tiêu vặt hàng tháng chi ra cũng không ít đâu!"Đều đứng lên hết đi""Tạ Quận chúa"Trong nhóm người có một nam tử trung niên khoảng 50 tuổi bước ra hướng ta cúi chào"Tiểu nhân Ngô Hiếu, tổng quản nội vụ phủ, tham kiến Quận Chúa""Hiếu bá đứng lên đi" Hắn thấy ta xưng hô như vậy thì hơi kinh ngạc, khóe mắt có chút đỏ.
12 Nắng vàng xuyên kẽ lá, gió nhẹ luồn tóc mấy. Ta mặc y phục hết sức xinh đẹp bước đi trên hành lang uốn khúc, theo sau thái giám dẫn đường diện kiến Hoàng đế đại nhân.