1 Mở đầu: Tổ huấnTại thế kỉ 21 tin tức Cao Tân, cái gì cũng có khả năng xảy ra, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có ngươi làm không được, mọi người đều ngẩng cao đầu ưỡn ngực đứng ở trước mắt người đời, chủ trương tuyên dương cá tính, kêu gào mình, lại càng ngày càng bị lạc phương hướng âm thầm đau buồn, tìm không lại bản thân lúc đầu.
2 Gia tộc Hoàng Vũ, trên thế giới không có ai biết đại gia tộc này. Nhưng mà, thành viên gia tộc này lại như xuân phong mưa phùn, vô thanh vô tức lẻn vào các ngành các nghề trên thề giới, cũng nhanh chóng chiếm lĩnh địa vị hàng đầu.
3 Hoàng Vũ Tĩnh Xu tiếp nhận hương trong tay năm vị trưởng lão, lớn tiếng nói: “Ta, Hoàng Vũ Tĩnh Xu, nay thành đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của gia tộc Hoàng Vũ, từ nay về sau ta sẽ dẫn dắt truyền thừa lịch sử gia tộc Hoàng Vũ, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất – ly – bất – khí - !”Dứt lời, mọi người trong từ đường đều quỳ xuống, cùng kêu lên: “Tộc nhân Hoàng Vũ nay đi theo đại tộc trưởng thứ ba mươi hai của chúng ta Hoàng Vũ Tĩnh Xu, truyền thừa lịch sử, cộng đồng phồn vinh, cùng chung hoạn nạn, bất ly bất khí !”Thanh âm to truyền thẳng đến tận trời, quanh quẩn thật lâu mớt dứt.
4 Chỉ thấy từng trận hào quang bao bọc xung quanh Hoàng Vũ Tĩnh Xu, trong lúc nhất thời trên khoảng không từ đường gió nổi mây phun, khi không lại có lôi quang ẩn ẩn lóe ra, bỗng nhiên, một đạo sấm sét đánh xuống, nhắm thẳng vào ngọc trụy tì hưu, trong nháy mắt Hoàng Vũ Tĩnh Xu đã biến mất vô tung vô ảnh.
5 Hoàng Vũ Tĩnh Xu nhìn cô gái đến rồi đi, vội vàng đuổi theo, âm thầm đoán: “Cô nương? Người này nói chuyện thật buồn cười, đều là niên đại gì rồi, còn có ai gọi cô nương, cô nương.
6 Trên đại điện một mảnh im lặng, Hoàng Vũ Tĩnh Xu cúi thấp đầu, nhìn không tới vẻ mặt của nàng, lúc này ngay cả chúng thần tiên trên đại điện cũng không có cách nào biết được nội tâm của nàng dao động.
7 Chương 7: Thai kíTĩnh Xu bị một thanh âm nói thầm mơ hồ đánh thức, nàng chậm rãi mở hai mắt, trước mắt là một mảnh sương mù, nàng ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, thanh âm nói thầm càng rõ ràng : "Sở Nhi, nàng xem, nàng xem! Đứa nhỏ của chúng ta động ! Con muốn chào hỏi ta đấy!" Một thanh âm nam vui sướng vang lên.
8 Chương 8: Dưỡng thai sinh ra"Sở Nhi, nàng xem, tiểu bảo bối của chúng ta đang chào đón ta đó!"Tĩnh Xu nghe thấy nam nhân sắp trở thành cha của nàng kia nhẹ nhàng vỗ về bụng mẫu thân nàng, liền vì một động tác lơ đãng của nàng mà hưng phấn không thôi, trong lòng cũng dần dần trở nên ấm áp lên, từ sau khi tám tuổi, nàng không có cảm thụ qua tình yêu thương của cha mẹ, vốn tưởng rằng khoảng thời gian nàng sống sẽ vội vàng trôi qua, cùng cái chữ " nhà " này không còn duyên phận, ai ngờ lên trời lại để cho nàng một cơ hội ấm áp, lúc này đây, nàng không cần lại áp lực chính mình, nàng muốn sống một cuộc đời chân thật, nàng muốn hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ tận tình, ai cũng không thể phá hư cuộc sống mới của nàng!Nghĩ đến đây, trong lòng Tĩnh Xu cũng mềm mại, nàng bắt đầu dùng sức động lên, nàng muốn cho phụ thân của nàng biết, nàng muốn nói với hắn "Hello" !"Sở Nhi, Sở Nhi! Bảo bối lại động , con nhất định nghe được ta nói chuyện!" Nam nhân kích động kêu lên, sau đó đem lỗ tai của mình dán tại trên bụng thê tử, "Bảo bối, con có phải hay không nghe được lời nói của phụ thân? Con có phải chào hỏi cùng phụ thân hay không a?"Nữ nhân kêu Sở Nhi cười khẽ, nói : "Dực, chàng lại nói hươu nói vượn, đứa nhỏ còn nhỏ đó, làm sao có thể nói chuyện được với chàng, nói chi là nghe hiểu.
9 Chương 9: Truyền kỳ bắt đầuĐám người thái thượng hoàng canh giữ ở gian ngoài vừa nghe lời nói của thái hậu, ba người lúc này đã nhìn quen sóng to gió lớn trong lòng đều kinh sợ không thôi, quan tâm sẽ bị loạn, chuyện này vừa ra, liên lụy đến thân nhân ruột thịt, sao có thể không sợ?Ngay trong lúc chờ đợi, Đức vương Phượng Mặc Phi đột nhiên giật giật cái mũi, kỳ quái ngửi một hơi.
10 Tĩnh Xu đau đầu, vô cùng đau đầu. Kiếp trước tổ huấn gia tộc Hoàng Vũ chính là “ Thương đánh chim đầu đàn, làm người phải muốn khiêm tốn”. Kết quả, mới vừa sinh ra, liền tạo ra động tĩnh lớn như vậy, điều này mà muốn khiêm tốn thì đều thành hy vọng xa vời.
11 Nếu nói Phượng Tĩnh Xu cho bốn tiểu cô nương mới chừng mười tuổi làm tỳ nữ bên người, thời gian cũng không lâu, bốn người đều lớn hơn Tĩnh Xu mười tuổi, thời điểm Phượng Tĩnh Xu tám tuổi các nàng đều đã mười tám mười chín, ở cổ đại mà nói, cũng coi như là khuê nữ lớn tuổi, cũng không thể muốn cả đời người ta đều hầu hạ nàng chứ? Cho dù các nàng nguyện ý, chính nàng tiếp nhận giáo dục tâm lý nhân loại ở thế kỷ hai mươi mốt cũng không qua được việc này a, aiz, về sau tìm một cơ hội liền gả các nàng đi.
12 "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đợi đệ với. . . " Một âm thanh non nớt gọi lớn vang lên trong vườn hoa bay tán loạn, một tiểu nam hài bốn tuổi bước chân ngắn, cố hết sức chạy băng băng ở trong hoa viên, muốn tìm được bóng dáng trong lòng kia, mùa thu mát mẻ lại không mang đến một cảm giác lạnh, mồ hôi trong suốt từ sợi tóc đen bóng chảy xuống, dọc theo đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, mang theo vô tận quyến luyến rơi xuống đất, dưới đôi lông mày dày đậm là một đôi mắt to trong sáng giống như thạch anh, dường như chứa đầy cả hơi nước, nháy mắt a nháy mắt, giọt nước mắt kia như rưng rưng sắp rớt, cái mũi thanh tú khéo léo thở ra khí, mồ hôi thấm ra một tầng mỏng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng thở mạnh đồng thời không quên kêu lên từng tiếng "Tỷ tỷ".
13 Ngửa đầu là xuân, cúi đầu là thu, năm tháng luân phiên không ngừng chuyển động; nhật nguyệt thay đổi, nước sông Trường Giang vẫn không ngừng chảy, khiến bốn mùa luân phiên tuần hoàn, sự sống không ngừng sinh trưởng.
14 Khi Phượng Tĩnh Xu nắm tay Phượng Duy Tĩnh đi đến tiền viện, tứ đại tỳ nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt đang gấp gáp tìm bọn họ khắp nơi, vừa nhìn thấy hai người, liền vội vàng chạy tới, "Hai tiểu tổ tông của ta, các người cuối cùng cũng xuất hiện, bốn người chúng ta mà tìm không thấy các người sẽ phải khóc đến chết!" Hoa Dung khoa trương kêu lên.
15 Một khắc khi Phượng Tĩnh Xu và Phượng Duy Tĩnh xuất hiện ở hoa viên, tất cả âm thanh huyên náo đều biến mất. Mọi người ngơ ngác nhìn hai đứa bé trước mắt, một thân hỉ phục đỏ thẫm, vẻ mặt đầy ý cười, từ từ đi về phía trước, bước tới gần phu thê Phượng Vu Dực đang ở chủ vị.
16 "Tỷ tỷ, ‘Xem mỹ nam khắp thiên hạ, nếm mỹ thảo khắp thiên hạ’ là có ý gì?" Bên trong phòng tối tăm, một âm thanh trẻ con non nớt cất giọng hỏi.
"Hì hì, chính là tập hợp tất cả nam hài tử đẹp mắt nhất xinh đẹp nhất thiên hạ lại, đặc biệt để một mình tỷ xem, một mình tỷ hưởng thụ!" Một âm thanh nữ hài tà ác vang lên, mang theo tiếng nuốt nước miếng khả nghi.
17 Hiện giờ Phượng Tĩnh Xu đã quyết định muốn mạnh tay một lần, đưa tay vỗ ba tiếng, một bóng người đã im hơi lặng tiếng đứng thẳng trong bóng đêm.
Người này, là hộ vệ Giáp Tam đặc biệt được chọn lựa ra từ hộ vệ đứng đầu tổ chức ám vệ Long Ảnh của hoàng đế, được thái thượng hoàng bí mật giao cho nàng sau khi yến tiệc tan đi.
18 Mùng tám tháng bảy, sáng sớm, lúc mọi người bắt đầu truyền miệng "Phượng Trạch công chúa mê sắc che trời", "vọng ngôn cưới mỹ nam khắp thiên hạ ", cửa lớn Hiền vương phủ nghênh đón một vị khách áo xanh phiêu phiêu phảng phất như tiên nhân đến thăm —— Lục Miểu chân nhân.
19 Thu thập qua loa vài món quần áo và đồ dùng hằng ngày quăng vào trong Thấm Xu Văn, Phượng Tĩnh Xu dưới sự dẫn dắt của Lục Miểu, sau khi né tránh mọi người lẻn vào trong cung, vụng trộm cáo biệt với thái thượng hoàng, thái hậu và hoàng thượng, lừa được nhiều kim nguyên bảo và một khối lệnh bài, hai người rốt cuộc rời khỏi hoàng thành Sở Ương của Lộng Phong quốc.
20 Vì thế nhân biết Tuyệt Lăng sơn rất cao, liếc mắt một cái nhìn không thấy đỉnh, chỉ có từng mảnh mây mù lượn lờ tại sườn núi. Tuy rằngkhí hậu phía nam Tuyệt Lăng sơn dễ chịu, nhưng núi lại rất dốc, có đoạn gần như thẳng đứng, người bình thường vốn không thể đi lên, huống hồ cả ngọn núi bởi vì hiếm có dấu chân người, bởi vậy liền trở thành địa bàn của chim và thú dữ; da.