41 Rạng sáng ngày hôm sau, Tuân Thư liền bị gọi tới phòng ngủ của phu thê Tuân Nhữ Dương. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tuân phu nhân ngồi ở chủ vị, vẻ mặt yên tâm và không muốn, còn vẻ mặt Tuân Nhữ Dương lại là từ ái.
42 Đột nhiên nghĩ đến lời Phượng Duy Tĩnh nói lúc sáng, vì vậy Phượng Tĩnh Xu đột nhiên bật thốt lên: “Cái đó, Tuân bá bá, Tuân bá mẫu, nếu như các người không phản đối mà nói, có thể gả Thư nhi cho ta hay không?”
Đợi đến khi nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của phu thê Tuân Nhữ Dương, Phượng Tĩnh Xu mới tỉnh ngộ được nàng vừa nói những gì!
Biểu cảm thẹn đỏ mặt, chỉ muốn thừa dịp hai người thất thần nhanh chóng rời khỏi, ai ngờ mới vừa đứng lên, liền bị Tuân Thư một phát bắt được, chỉ thấy vẻ mặt đứa nhỏ này hưng phấn la hét: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, cái gì là gả cho tỷ nha? Die nd da nl e q uu ydo n Có phải giống như A Mộc và A Hoa, chỉ cần A Hoa gả cho A Mộc là hai người có thể ở cùng một chỗ hay không? Có phải còn có thể sinh bảo bảo hay không?”
Dường như không có nhìn thấy vạch đen trên mặt Phượng Tĩnh Xu, Tuân Thư tiếp tục chỉ tay nói: “ Thư nhi gả cho tỷ tỷ có phải cũng sẽ có thể ở chung một chỗ với tỷ tỷ hay không? Ừ, Thư nhi còn có thể giúp tỷ tỷ sinh bảo bảo, còn có thể giúp tỷ tỷ giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn.
43 Phượng Tĩnh Xu suy nghĩ một chút, nếu người ta cũng đã cho tín vật đính hôn, vậy nàng cũng phải đưa tín vật nha, vì vậy từ trong ngực “cầm” một cái điện thoại di động tinh sảo đáng yêu giao cho Tuân phu nhân, hơn nữa còn thêm một bản giải thích đơn giản về cách sử dụng, trong ánh mắt mới lạ khó hiểu của Tuân phu nhân, nàng bước về phía vị hôn phu vừa mới định ra.
44 Phượng Tĩnh Xu vừa tiến vào quán trà, ngắm nhìn bốn phía phát hiện, ở bên trong có không ít nhân sĩ giang hồ nghỉ ngơi uống trà, xem ra đều là chạy tới đại hội võ lâm.
45 *Nguyên văn nó là thiêu nướng ra ngoài tỷ tỷ, sau khi edit hiểu được ngụ ý của nó, nhưng lại không biết đặt sao cho đúng, cuối cùng đành phải viết thế! Đọc xong chương này, ai hiểu được thì tốt, ai không hiểu cũng đành chịu.
46 Nàng kia vừa nghe, vui mừng nói: “Tốt tốt! Dựa vào phần tay nghề tốt này của muội muội, tỷ tỷ cũng định người bằng hữu này rồi! Tỷ tỷ ta đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cũng là Tâm Mộng Hồ!”
“Tâm Mộng Hồ!?” Sắc mặt Tĩnh Ảnh khẽ biến đổi.
47 “Muội muội, không ngờ bề ngoài cái xe ngựa này của muội nhìn như giản dị, bên trong thế mà lại có khoảng trời riêng nha!” Tâm Mộng Hồ vừa tiến vào trong xe ngựa của Phượng Tĩnh Xu liền bắt đầu than thở, lại hiếu kỳ sờ trái sờ phải, đối với cái gì cũng đều cảm thấy tò mò, quả thật còn ham hỏi hơn Tuân Thư.
48 Ban đêm, hai công tử đang đứng trên phố hoa vô cùng náo nhiệt, thu hút sự chú ý của người khác.
Chỉ thấy công tử lớn hơn khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, một thân áo tím, khuôn mặt quyến rũ, rất là hấp dẫn người, còn lại tiểu công tử đứng ở bên cạnh hắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cẩm bào xanh nhạt bao quanh thân thể mảnh khảnh, dáng vẻ thanh tú lại có một sự tinh khiết.
49 Lúc Phượng Tĩnh Xu đi vào gian phòng thì đã qua thời gian một ly trà, thấy người ở đây, mỗi người không phải nói cười vui vẻ, thì chính là đầu đầy mồ hôi, nhìn một cái cũng biết ai làm bài rất vừa lòng, ai lại vắt hết óc vẫn bứt rứt không làm ra được, Phượng Tĩnh Xu cũng không thèm để ý, trở về chỗ ngồi.
50 Bên trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người tựa như mê muội nhìn bình phong trên đài, hoặc là say đắm trong câu thơ vừa cô đơn lại phóng khoáng, hoặc là say mê thư pháp đẹp đẽ, hoặc là đắm chìm trong bóng dáng với tài văn chương lưu loát sinh động, tất cả đều nói không ra lời.