1 Sáng sớm tháng ba, tiết trời mùa xuân se lạnh. Sử Trì Trì rúc cổ, xoa xoa tay, nhảy xuống xe buýt, chen chúc ở trong đám người chờ đợi chuyến xe tiếp theo.
2 Rùa vàng, rùa đen, lưu manh, những thứ này đều là họ hàng gần"Cái đó, bác gái hồi nãy anh xử lý thế nào?". Sử Trì Trì mở miệng hỏi, gặp phải chuyện như vậy, anh ta không như đưa đám, cũng không nổi giận, thật là không thể tưởng tượng nổi, nếu đổi lại là cô, đã sớm nhảy lên trời rồi.
3 “Anh, quá đen tối, tôi không đi nữa. ” Sử Trì Trì hầm hừ nói. “Một tháng, mỗi ngày sẽ đều đón cô tan sở. ” Trần Bụi tựa hồ đã sớm ngờ tới cô có thể như vậy, không chút hoang mang bổ sung.
4 “Công việc của cô không bao gồm vác mấy cái thùng. ” Anh ta từ tốn nói một câu. “Tôi rèn luyện cơ tay. ” Sử Trì Trì lắc lắc cánh tay gầy teo của mình.
5 “Từ hôm nay trở đi, cô là trợ lý của tôi. ” Anh tiếc chữ như vàng, dứt lời lại vui đầu trong đống tài liệu. “Trợ lý?” Đây đối với Trì Trì mà nói không khác nào sấm động ngang trời.
6 Cơm đưa tới, hai phần, phần ít là của anh, đương nhiên phần cơm lớn đó chính là cho cô. “Ăn đi. ” Anh ra lệnh. Lúc bắt đầu ăn, cô ăn rất văn nhã, nhưng là do thức ăn quá ngon rồi, ăn ăn liền quên hình tượng, bắt đầu hung mãnh lên.
7 Lại thứ hai, ta hận thứ hai! Sử Trì Trì vẫn nhắm mắt, thò tay đập cái đồng hồ báo thức đang gào thét, lật người tiếp tục ngủ. Giang Vãn Vãn mỗi ngày đều trang điểm cả tiếng đồng hồ, cho nên bình thường cô vẫn hay dậy sớm.
8 “Ngươi………. . ”Vương Thái Phi thanh âm vút thành bén nhọn, vừa nghĩ tới Phong Lôi vẫn còn ở phòng ngoài, lại cố gắng đè nén hạ thấp xuống. Trì Trì có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói: “Tôi giờ muốn ngủ, cô cứ tùy ý>Nói xong, đem tai nghe có hiệu quả cách âm tốt nhất nhét vào lỗ tai, nghe bài hát ru con.
9 Đang lúc cô buồn bực không tìm được chỗ xả thì có một nữ nhân tự đưa tới cửa. “Cô là hồ ly tinh. ” Thật chẳng có gì sáng tạo, lần nào mắng chửi cũng chỉ dùng mấy câu đó.
10 Sau đó, anh logout, biểu tượng một màu xám xịt. Trì Trì len lén liếc ra phòng ngoài, hai người kia cũng không nói chuyện riêng nữa, Phong Lôi lại khôi phục dáng vẻ chính thống nghiêm túc đạo mạo.
11 Khi tỉnh tại, cô giống như một con cóc ngủ say nằm lỳ trên giường. Không đúng, dưới người cô hình như có cái gì đó ấm áp mềm mại đang động đậy. Trì Trì hoảng sợ, cô cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ: “Anh tại sao lại ở bên dưới tôi?”Cô lúc này đang đường đường chính chính nằm trên người anh.
12 “Cha mẹ tôi tới?”Phong Lôi hỏi, tự mình tìm chỗ trống ngồi xuống, lại thuận tay rót cho mình ly trà, bộ dạng như là đang ở nhà mình. “Họ cho tôi 50 vạn.
13 Trì Trì tùy ý vào một quán ba, tới quầy rượu, nhận lấy một ly đưa lên mồm uống. Phong Lôi ngồi ở đối diện cô, khuyên cô không được đành cùng cô uống. “Lần này tôi sẽ không uống say, tôi vừa say là có người tìm cơ hội tính toán với tôi.
14 Trì Trì mấy hôm nay có chút uất ức, nguyên nhân là do cô không biết mình chọn đúng hay sai. “Ai nói cho tôi biết, rốt cuộc là đúng hay sai?”Trì Trì đi một lát lại dừng lại, mặt nhăn như vỏ bánh bao.
15 “Vãn Vãn, ta đã về, mau ra đón. ”Trì Trì tâm tình kích động đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy hai người trong phòng khách nụ cười trên mặt lập tức đông cứng. “Mẹ, anh, sao hai người lại biết con ở đây?”Sử Trì Trì xách theo một bọc đồ lớn sững sở ở cửa.
16 Sử Nhan Ngọc khí thế hung hăng đi tới đại sảnh của cao ốc Hạo Nhiên, không coi ai ra gì đi thẳng vào. “Thưa bà, xin hỏi bà tìm người nào?”“Phong Lôi. ” Sử Nhan Ngọc lạnh lùng đáp.
17 Vừa về đến nhà, Sử Nhan Ngọc liền lấy cớ bị nhức đầu đi vào phòng nghỉ ngơi. Hôm nay, bà biết được tin tức làm bà quá chấn động, cần thời gian để tiêu hóa nó.
18 “Anh thật sự muốn kết hôn cùng em?”Trì Trì do dự mở miệng, muốn xác nhận thêm một lần nữa. Phong Lôi mỉm cười, giống như đây là một câu hỏi buồn cười.
19 Trì Trì vừa khóc vừa chạy, cô không bao giờ tin Trần Húc đã chết! Nhất định anh ta lầm rồi. Trên đời này người giống người nhiều như thế, có thể chỉ là trùng hợp thôi.
20 Trì Trì giật mình sợ hãi. Không cần quay lại cũng biết chủ nhân của giọng nói này là ai. Ngoài Phong Lôi còn có thể là ai chứ?“Không có!” Trì Trì vội vàng phủ nhận.