1 Mùa hè năm Thành Hòa thứ chín, sáng sớm tinh mơ, trong một lâm viên tư nhân ở Phượng Hoàng Đài tại Nam Kinh.
Phía tây lâm viên là một hồ sen, nước hồ trong suốt dập dờn, lá sen xanh biếc trải dài vô hạn, hoa sen duyên dáng mang theo ít sương mai càng toát ra vẻ đẹp kiều diễm.
2 Cũng không nhìn xem A Trì là khuê nữ của ai, không có tâm kế? Làm sao có thể. A Trì nhà ta rất cơ trí, việc gì trong lòng nó đều biết. Về phần ngây thơ thẳng thắn, hài tử ở trong nhà mình không cần đề phòng ai nên có vẻ non nớt một chút, chuyện này cũng đâu có sao.
3 Người phụ nữ trung niên trắng trẻo xinh đẹp ngồi đối diện Úc ma ma, tướng mạo cũng không tính là xuất chúng, y phục cũng không lộ vẻ phú quý nhưng thần sắc có một loại dịu dàng khó mà diễn tả được, làm cho người ta quý mến.
4 * Nhân vật trong bài thơ là một cô gái đang rơi vào lưới tình. Bởi vì nhà người yêu ở bên kia bờ sông Trăn, nên cô khó tránh khỏi nôn nóng, đợi chờ và lo lắng.
5 * Nhân vật trong bài thơ được bằng hữu nhiệt tình khoản đãi. Chủ nhân khuyến cáo: hôm nay gặp mặt phải tận tình vui vẻ bởi chẳng bao lâu chúng ta sẽ già đi, nói không chừng ngày nào đó sẽ chết.
6 * Bài thơ là một bức tranh thi nhân dạo chơi. Ở một nơi hoang dã, thi nhân nghe được tiếng hạc kêu vang vọng khắp nơi, rung động trời xanh; sau đó thấy cá bơi chốc chốc lặn xuống chỗ nước sâu, chốc chốc lại nhảy lên bãi cát.
7 Từ thứ phụ cười thoải mái:
- Phu nhân thật có mắt nhìn.
Cả nhà trưởng tử ở Nam Kinh xa xôi, Từ thứ phụ dĩ nhiên nhớ thương trong lòng. Ân phu nhân khen Tố Hoa có linh khí, khiến người ta yêu thích, Từ thứ phụ là tổ phụ nghe vậy thì tràn đầy đồng cảm.
8 Hôm sau là ngày hưu mộc* của Từ Sâm, ông chỉ ở nhà chứ không ra ngoài. Mọi người biết chuyện nhà mình có hàng xóm mới, Từ Tốn và A Trì chỉ tùy ý cười cười:
* theo lệ cũ, người làm quan cứ mười ngày thì được nghỉ một ngày gọi là ngày hưu mộc
- Tây Viên có chủ nhân rồi.
9 A Trì đang chăm chú đọc quyển du ký, thuận miệng trả lời, không hề ngẩng đầu lên:
- Đẹp.
Qua một lát mới cảm giác được có chỗ không đúng, nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ.
10 Chàng thanh niên áo trắng chính là chủ nhân của Tây Viên - Ngụy quốc công Trương Mại, còn ông lão tóc bạc chính là Hoa Sơn lão nhân, cũng là sư phụ của phụ thân Trương Mại - Bình Bắc hầu Trương Tịnh.
11 Trương Mại nhấc bước chân, nhẹ nhàng đi ra cửa, nhìn giống như lững thững đi dạo trong sân vắng nhưng không lâu sau đã đuổi kịp Hoa Sơn lão nhân. Hoa Sơn lão nhân là người tùy hứng, chỉ cần có thể vào nhà thì cửa chính hay cửa sổ với ông mà nói đều như nhau.
12 Nam tử này chính là Lục Mân - chất tử nhà mẹ đẻ của Lục Vân. An Khánh Lục gia là một đại gia tộc nên Lục Mân từ nhỏ đã thấy qua nhiều cảnh đời, thiếu nữ khuê các thanh tao lịch sự trong các gia đình thân thích nhiều vô số kể nhưng Lục Mân cũng không để trong lòng.
13 Hai đứa nhóc ở lại Tây Viên ăn cơm tối xong mới về nhà, lúc về đứa nào cũng cầm theo một lọ hồng mai:
- Cái này là của Trương đại ca và lão gia gia tặng tụi con.
14 A Trì mặc y phục bằng gấm màu lục nhạt, phía ngoài khoác áo lông chồn trắng, trên ngực áo có thêu một cành hoa màu vàng, bên dưới là một chiếc váy màu cam.
15 - A Tịnh đần, A Tịnh ngốc, A Tịnh tức chết ta.
Hoa Sơn lão nhân vừa mắng, vừa cầm tờ giấy Tuyên Thành trong tay xếp thành hình chiếc thuyền nhỏ, thả vào trong hồ cá.
16 - Tiểu tử thúi da mặt mỏng, xấu hổ không dám thừa nhận!
Hoa Sơn lão nhân ôm bụng cười to, vui vẻ. Tiểu tử này rõ ràng ngay cả thực đơn cũng tỉ mỉ xem xét từng món, hoa tươi trong sảnh thì đích thân dẫn người đi trang trí, hành hạ người ta chuyển tới chuyển lui một trận.
17 Nhà bọn họ cũng không có xem thường thị thiếp, con băn khoăn cái gì? Lúc Bình Bắc hầu lấy vợ đã công thành danh toại, là Chinh Lỗ Đại nguyên soái oai phong một cõi, là một Hầu gia trẻ tuổi phú quý, có loại danh môn quý nữ nào mà ông ấy không lấy được? Nhưng ông lại cam tâm tình nguyện cưới thứ nữ Mạnh gia về làm vợ, có thể thấy được ông tính tình hào sảng, những lễ giáo thế tục, thân phận địa vị, đều không để ở trong lòng.
18 Trình Hi và An Hiệp đều mang vẻ mặt nghiêm nghị:
- Vô cùng vinh hạnh.
Thì ra chúng ta không chỉ có thể lên phòng chính, mà còn có thể vào phòng ngủ nha.
19 Trương Khế ngây người hồi lâu, tức tối nói:
- Phụ thân con lúc nào cũng vậy, cứ tâm niệm sông Hoài này, ngoài ra thì cái gì cũng không để ở trong lòng.
20 Hoa Sơn lão nhân vui vẻ ngồi nghe một lát, rồi thoải mái nói:
- A Mại à, ngày đó nghe tiểu cô nương đánh đàn, con sững sờ thật lâu, ánh mắt rất dịu dàng.