1 Hàn Doanh vừa quạt cho bếp cháy vừa ngáp ngắn ngáp dài. Mấy cái phi tần này rảnh rỗi chẳng có việc gì làm còn đòi uống thuốc bổ, hại nàng phải ngồi trông thuốc đến nhàm chán.
2 Hàn Doanh lui ra ngoài, không xếp hàng trước cửa như những người khác mà tìm một gốc cây không xa ngồi xuống, tuy rằng không có việc gì làm nhưng lại không thể tùy tiện rời đi, chỉ có thể ở đây chờ bị sai đi làm việc.
3 Hàn Doanh vốn lạc quan nên chỉ nghĩ ngồi đây đợi, một lát sẽ có người đi ngang qua, đến lúc đó nàng hỏi đường là được. Thế nhưng đợi đến khi mặt trời cũng đã lên cao mà một bóng người cũng không thấy.
4 Hàn Doanh lại hỏi: “Phải rồi, ngươi ở cung nào?”
“Nam Uyển cung. ”
Hai mắt Hàn Doanh lập tức sáng lên, chỉ là một thái giám cũng đẹp như vậy, tứ hoàng tử sẽ đẹp đến mức nào a.
5 Liễu Uyển Nghi, người cũng như tên, xinh đẹp mà cao quý, dịu dàng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm. Hàn Doanh quỳ phía dưới, nhìn Liễu phi cao cao tại thượng ngồi đó, khí thế bức người tỏa ra bốn phía, không tự chủ mà rùng mình mấy cái.
6 Hàn Doanh cứ thế ngơ ngác ngồi trong đại lao nửa ngày trời mới phản ứng lại được rằng nàng thực sự gặp phải họa lớn rồi. Tuy rằng nàng thực sự không hạ độc tứ hoàng tử gì đó kia, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
7 Hoa Lam cung, Xuân Nhi nhân lúc những người khác đều đã lui ra ngoài, nhỏ giọng nói với Hoa phi – Hoa Ngọc Lam:
“Nam Uyển cung bên kia báo tin về, tứ hoàng tử không chết, có điều trúng độc nằm liệt giường.
8 Hoa Ngọc Lam nhìn theo hướng Trần Thu Cúc bị đưa đi, thở dài:
“Tâm ý của ta, thế nhưng chỉ vì sơ xuất của nàng ta mà biến thành hại người. ”
Tâm ý? Liễu Uyển Nghi trong lòng cười lạnh, nói: “Cũng chỉ là thuốc lấy từ ngự y viện thôi, đâu có gì đặc biệt.
9 Thái giám đó cũng buồn cười: “Xét thấy ngươi muốn nhìn thấy mặt trời như vậy, hoàng thượng quyết định để ngươi ra ngoài làm việc. ”
“Đa tạ hoàng thượng khai ân.
10 Hàn Doanh lần đầu tiên mất ngủ, không phải vì lạ giường, lạ chỗ, mà bởi vì khắp người đều đau nhức, bàn tay ngâm nước cả ngày đến giờ các đầu ngón tay vẫn còn nhăn nhúm.
11 Chớp mắt, Hàn Doanh cũng đến đây được gần chục ngày, nhờ ‘lá chắn’ Hoa phi mà công việc nhẹ nhàng đi không ít, vui thì cùng bọn họ giặt đồ, tám chuyện một chút, buồn thì tìm một chỗ đánh một giấc là xong.
12 Những người có mặt ở đây, kể cả Lý bà bà đều ngẩn ra, cả hai đều tự nhận mình mới là tâm phúc của nương nương, nhất thời bối rối, không biết nên tin ai.
13 Từ sau lần Xuân Nhi đến làm loạn, các cung nữ ở đây liền tin tưởng Hàn Doanh nhất định là có người chống lưng, nên cho dù có tức giận đến mấy cũng không giám thể hiện ra mặt, hơn nữa còn ra sức nịnh nọt lấy lòng.
14 Chưa đến mấy ngày Trương Diên Lạc lại tìm đến Hàn Doanh, lần này hắn cố tình chọn lúc nàng ngủ say, lấy ra vài cọng phất trần ra ngoáy ngoáy lỗ mũi, lỗ tai Hàn Doanh, khiến nàng ngủ không yên, lăn qua lăn lại tránh né, mấy lần còn suýt ngã khỏi cây.
15 Bình thường, không gian hoạt động của Hàn Doanh vô cùng hạn hẹp, nàng lại là một cây mù đường, ban đêm mọi thứ đều mờ ảo, nhìn hoài cũng không nhận ra đây là cái nơi nào.
16 Hoa Ngọc Lam cùng Liễu Uyển Nghi ngoài miệng cười cười nhưng trong mắt lại không hề che dấu địch ý, bốn mắt bắn ra tia lửa, ở giữa không trung đấu đá kịch liệt.
17 Người kia vô cùng ngạc nhiên: “Ngươi biết ta sao?”
Hàn Doanh đột nhiên cảm thấy tức giận, không trả lời, còn hỏi ngược lại: “Huynh. . . cũng xuyên tới đây sao?”
Cố Mạc Nhiên đương nhiên không hiểu, hỏi lại: “Xuyên là cái gì? Chúng ta từng gặp qua sao?”
“Huynh là không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây hả?” Hàn Doanh nói mà không kịp suy nghĩ, giọng cũng hơi lớn khiến những người khác chú ý, nhất thời xấu hổ, mím môi.
18 Hàn Doanh nghe Liễu phi hỏi: “Lạc Nhi đã dậy chưa?”
Một cung nữ đáp lời: “Thưa nương nương, điện hạ vẫn còn đang ngủ ạ?” Hàn Doanh khóe miệng giật giật.
19 Chương 19: Lộ diện (tiếp)
Sau đó xảy ra những chuyện gì, Hàn Doanh đều không biết, Xuân Nhi cùng Tống đại phu kia rời đi khi nào, nàng cũng không biết.
20 Chương 20:
Ba người bọn họ chẳng để ý đến Hàn Doanh quỳ trên đất khóc lóc, chỉ nói những câu mà Hàn Doanh không hiểu nổi, cuối cùng Trương Diên Lạc nói: “Nếu đã như vậy rồi để nàng ta ở bên cạnh con đi, cũng thuận tiện giám sát.