21 Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là đường lớn không gặp, lại cứ đè đường nhỏ mà gặp. Ngày thường dạo ngự hoa viên đến mười vòng cũng không thấy mặt mũi cái vị Hoa Phi kia đâu, hôm nay lại ở trong cái góc nhỏ này gặp phải.
22 Trương Diên Lạc nhìn thấy phản ứng của Hàn Doanh, bật cười, rất nhanh lại chuyển giọng nghiêm túc: “Sau này sẽ không để ngươi chịu khổ nữa. ”
“Điện hạ.
23 Hàn Doanh lại nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, viết thương khỏi hẳn mới đến tẩm cung của Trương Diên Lạc điểm danh. Bởi vì hắn ta giả ngốc, nên dù ngày thường cũng không có nhiều cung nữ cho lắm, thế nhưng để đề phòng vạn nhất, vẫn là chung thủy ở tẩm cung giả ngây giả ngốc.
24 Liễu Uyển Nghi nghe thế thì sững sờ, không ngờ Nhan Bích Vân lại có thể đề cập đến chuyện này, bà và bà ta trước giờ nước sông không phạm nước giếng, bây giờ lại mưu tính điều gì?
Hàn Doanh cũng kinh ngạc không thôi, suýt nữa thì kìm không được mà hét to, không phải hậu cung tranh đấu rất ác liệt sao, vị hoàng hậu này lại càng mưu mô xảo trá, tâm ngoan thủ lạt sao, hôm nay lại tốt bụng tìm vợ cho con riêng của chồng?
Hoàng đế nghĩ ngợi một chút cảm thấy cũng hợp lý liền hỏi: “Ái phi, nàng cảm thấy thế nào?”
Liễu Uyển Nghi vội vã đáp lời: “Hoàng thượng, Lạc Nhi vẫn còn nhỏ, thần thiếp vẫn có thể chăm sóc tốt cho nó, không cần vội vàng như vậy.
25 Tối hôm đó, Hàn Doanh vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, mục đích nàng ở lại hoàng cung này là gì?
Muốn nàng làm cung nữ, được, coi như là làm một nhân viên quèn, thi thoảng nịnh bợ cấp trên một chút, lười biếng một chút cũng không vấn đề gì.
26 Hàn Doanh làm đại tiểu thư Vương phủ cái gì cũng tốt chỉ có điều bị quản giáo nghiêm ngặt, muốn ra ngoại dạo chơi thực sự rất khó, hôm nay hai vị “phụ - mẫu” đều có chuyện phải ra ngoài nàng liền tranh thủ thời cơ, phẫn nam trang trốn ra ngoài.
27 Hàn Doanh không để ý hai người đang ngồi giữa phòng, vội vàng kéo tiểu cô nương trốn vào bên trong. Còn chưa kịp thở lấy hơi, đã nghe tiếng nam nhân kia ở ngoài lớn tiếng nói: “Hai ngươi mau ra đây cho bổn công tử!”
Trương Diên Lạc đang cùng Nhiếp Kình Thiên nói chuyện, đột nhiên cửa bị người ta đẩy ra, ngay sau đó bóng dáng Hàn Doanh xuất hiện trong tầm mắt.
28 Theo lời nói của Trương Diên Lạc, từng tế bào trên người Hàn Doanh đều rung lên.
Cảm nhận ánh mắt hắn sắc bén giống như muốn cắt lìa tay ra, nàng liền buông tay.
29 Hàn Doanh bị cảm giác mềm mại đánh úp đến người mềm nhũn, trừng mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt.
Vừa hé miệng lại phát hiện một vật thể lạ ở trong miệng nàng ngang nhiên công thành phá đất.
30 Cố Mạc Nhiên đương nhiên cũng nghe thấy, lại nhìn Hàn Doanh không vui, làm như lơ đãng hỏi: “Muội không muốn lấy điện hạ sao?”
Hàn Doanh mặt mày bí xị: “Đương nhiên là không rồi.
31 “Nương nương, nương nương, không còn sớm nữa, nên dậy rồi. ”
Hàn Doanh đang ngủ, bị tiếng gọi của bị tiếng gọi của Tiểu Hoa làm tỉnh, muốn kéo chăn qua đầu chặn lại tiếng ồn, nhưng vừa nhấc tay lại bị thứ gì đó giữ lại, thử lại lần vẫn không được.
32 Liễu Uyển Nghi lúc đầu chút không tin tưởng nhưng nhìn vẻ mặt của Trương Diên Lạc quả thật có hơi kém, quãng đường từ Lạc vương phủ tới hoàng cung cũng rất xa, liền không truy cứu nữa mà ân cần hỏi thăm: “Lạc Nhi như thế nào lại không khỏe, hôm qua không phải vẫn còn tốt sao?”
Hàn Doanh nghe thế thì mưng thầm trong lòng, ngoài mặt làm như suy nghĩ: “Tối qua Hàn Doanh thấy ngài ấy hơi mệt, có lẽ là do làm nghi thức phức tạp.
33 Ba người đứng sát vào nhau thì thầm to nhỏ, sau đó thì đẩy qua đẩy lại, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng không ai chịu lên tiếng.
Hàn Doanh thấy thế liền thêm một chút tác động: “Đã không ai có gì muốn nói, vậy đành làm phiền Chu trưởng quản vất vả một chuyến vậy.
34 Tiểu Hoa lùi lại mấy bước: “Nô tỳ không giám. ”
Trương Diên Lạc cũng không bắt buộc, vào thẳng vấn đề chính: “Ngươi nói xem ngươi đã biết được điều gì?”
Tiểu Hoa lập tức run rẩy, quỳ xụp xuống: “Nô tỳ, nô tỳ không cố ý, xin điện hạ tha mạng cho nô tỳ.
35 Đúng lúc Tiểu Hoa đẩy cửa bưng đồ ăn vào, Hàn Doanh giống như được giải thoát, vội vàng đẩy Trương Diên Lạc ra rồi ra vẻ bình tĩnh nói: “Mau ăn cơm thôi, ta đói rồi.
36 Quãng thời gian này Hàn Doanh cùng Trương Diên Lạc chung sống vô cùng hòa thuận, buổi sáng, Trương Diên Lạc sẽ dạy nàng vài chiêu võ thuật, cũng hứa sẽ dạy nàng thứ khinh công gì gì đó, nói chung là giúp nàng có thể tự do ‘bay lượn’, sau đó ngẫu nhiên đi dạo một chút, cùng dùng cơm, trò chuyện,.
37 Trương Diên Lạc thình lình xuất hiện cũng không làm đám hắc y nhân bất ngờ gì, dường như còn có chút đắc ý nói: “Ngươi cũng chịu xuất hiện rồi?”
Trương Diên Lạc chỉ nhìn chằm chằm Hàn Doanh bị người ta vác trên vai, nét mặt càng âm trầm nhắc lại: “Ta nói các người thả nàng.