1 Tôi thật sự không tin vào mắt mình… À không phải là không tin mà là không muốn tin…. Không muốn tin có thể gặp lại anh ấy…. Anh đứng đó, trong ánh mắt ngây dại của hàng trăm nữ sinh.
2 “Ê Dương” “Ừm”- Tôi mệt mỏi đáp lại con Ngọc “Làm sao vậy, trông có vẻ mệt mỏi dữ” “Không có gì, chỉ buồn ngủ thôi” “Èo ôi, mày thì lúc nào cũng ngủ, đồ đầu heo” Tôi không nói gì, chỉ quắc mắt với nó, nó lè lưỡi trêu ngươi tôi.
3 Đầu óc tôi bị tên gọi đó làm cho điên đảo, cố dung chút lý trí sót lại kìm chế mình không được đi ra ngoài nhưng chân cứ vô thức bước đi. Từ khung cửa sắt đã chật người, tôi nhìn thấy nụ cười cao ngạo của anh.
4 “Đại ca, ai bảo anh dùng coffe quyến rũ em, cái gì cũng được nhưng coffee của đại ca tiểu muội muội này làm sao dám không uống chứ ” Anh cười to thành tiếng, Lau tay bằng một chiếc khăn mùi xoa nhỏ, tay với lấy chiếc hộp y tế, đặt nó xuống cạnh tôi.
5 Tôi ngơ ngẩn nghe hai người bọn họ bày trò hihi haha. Khí nóng dồn lên tới tận đại não, chui xuống tiểu não, dâng lên bán cầu não cuối cùng thét ra ngoài miệng: “Hai người thôi đi, sến quá!!!!>OOOOHai người đó giật mình nhìn tôi, con Ngọc thấy tôi nói được lập tức nhảy bổ lại: “A Dương, mày nói chuyện được rồi hả?” Tôi hít một ngụm khí lạnh, kiềm chế không tát cho ông anh đang cười khúc khích đằng kìa một cái: “Không nói với mày nữa, tao về lớp đây” Thật là tâm trạng định cúp tiết của tôi bị nó đập tan tành rồi Con Ngọc thấy tôi đi như vậy thì có chút ngơ ngẩn, vội vàng chào anh Tùng lần cuối rồi chạy theo tôi… “Hừm, Dương này hôm nay mày bị làm sao vậy, từ lúc gặp anh chàng hotboy EDU đó tao thấy mày cứ thất thần sao ý…” Tôi cố nặn ra một nụ cười tươi tỉnh nhất có thể đáp lại nó: “Đâu có.
6 Tôi miết nhẹ trên từng con chữ, trong đầu hiện lên một đoạn kí ức mong manh. . …. Trong cái nắng gay gắt mùa hè, một cô bé tóc buộc lệch, đi giày thể thao khỏe khoắn, đứng trước mặt một chàng trai tóc đỏ rực rỡ, đeo cặp chéo vai gương mặt góc cạnh nam tính nhưng lại lạnh lùng đến lạ Tôi nở nụ cười thật tươi: “Thiên Bảo, đây là quà của em, anh nhận lấy đi” Thiên Bảo hờ hững liếc nhìn chiếc hộp màu hồng hình trái tim, hình như có vẻ rất quen thuộc với cảnh này, lạnh nhạt lên tiếng: “Không lấy” Mặt tôi ỉu xìu như cái bánh đa nhúng nước, phồng má đáp lại: “Hưm, sao vậy, em đã mất một tuần để làm nó đó, anh thấy không tay em sưng lên rồi nè” nói rồi giơ hai bàn tay sưng húp như móng heo lên trước mặt anh.
7 Tôi thở một hơi thật dài, lấy từ bên trong một xấp hình đã cũ. Tấm thứ nhất là hình ảnh một chàng trai tóc đỏ, ngồi đọc sách dưới tán phượng xanh ngắt Tấm thứ hai vẫn là chàng trai đó đang chơi bóng rổ… Tấm thứ ba vẫn là người đó nhưng đang gục trên bàn, mắt nhắm nghiền trông có vẻ rất mệt mỏi… … Cứ từng tấm, từng tấm được lật lên như những kỉ niệm trong lòng đang bị xới lên, từng hồi.
8 Tôi nghĩ thật sự không ổn rồi, càng ngày mình càng đa sầu đa cảm hơn. Cẩn thận sẽ có ngày mình biến thành Lý Thần Sầu ý chứ, không được không được dạng như tôi ít nhất phải là Tiểu Long Nữ hoặc Dương Quá (!!!) Tự trấn an mình bằng mấy cái vỗ đầu, tôi đi vào phòng tắm thay quần áo sau đó xuống nhà xem tivi.
9 Đừng mà… Đừng mà… “Không” Tôi bật dậy, mồ hôi túa ra như mưa, cả người có cảm giác gai gai lạnh lẽo. Cố điều chỉnh lại nhịp thở, tôi nhìn sang chiếc đồng hồ quả lắc trên tường.
10 Tôi bị ánh mắt của anh dọa đến nỗi sững người, chỉ biết ngồi bệt dưới đất mở to mắt nhìn anh… Ánh mắt anh sâu hun hút, cuốn cả cái nhìn của tôi đến tận cùng.
11 Cả đám đông ồn ào bỗng im bặt, chỉ còn tiếng khóc rưng rức của cô bé kẹp nơ là vẫn vang lên đều đều. ANh sững người một lúc rồi quay người lại nhìn tôi.
12 “Dương, mày có bị làm sao không?”- Con Ngọc căng mắt nhìn tôi, dường như không tin được tôi có thể làm ra việc như vậy – “Từ xưa đến nay đã bao giờ mày quan tâm đến chuyện thị phi như vậy đâu??” “Làm sao chứ?” – Tôi cười khổ, ngồi bệt xuống đất- “Chỉ là hôm nay nổi hứng thôi.
13 “Dương!!!” – Con Ngọc không biết từ đâu chạy đến, trong mắt nhìn tôi- “Anh chàng đó nghỉ học thật rồi” Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, một hồi sau thì cúi xuống chú tâm tới quyển sách trên bàn: “Anh chàng nào chứ?” “Là anh chàng đầu nấm hôm đó ấy!!!” “….
14 Thật hèn nhát!! Đó là suy nghĩ của tôi sau khi nhờ con Ngọc xin nghỉ hộ… “” Giọng nói của anh vang lên đều đều, ẩn chứa sự tức giận khôn cùng và nỗi thống khổ mà tôi khó khăn lắm mới chấp nhận được.
15 Người ta nói tình yêu là trò đùa không công bằng, không biết đúng sai. Nói một cách dễ hiểu hơn không phải gặp trước là sẽ yêu trước, không phải yêu hơn thì sẽ được yêu… Tôi, chị Ly, Bảo là một trò đùa như vậy… Chị Ly là con của bác tôi, bác là một con người tài giỏi, lãnh đạm.
16 Lúc tôi tỉnh dậy thì đã sáng, tôi lết thân hình đẫm mồ hôi của mình xuống giường, làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo… Đứng trước gương nhìn cô gái trước mặt bị phản chiếu lại… Mái tóc dài ngang thắt lưng màu đen thả suông, vài sợi tóc mai chưa cắt lòa xòa xuống trán, đôi mắt hơi to, lông mi dài, gò má gầy gầy… Xa lạ quá… Đúng vậy…xa lạ đến não lòng… Tôi đưa tay chạm vào tấm kính lạnh ngắt, ngón tay chà sát với mặt gương tạo nên vài âm thanh “kít kít” nhẹ nhàng… Phải chi cứ như 2 năm trước, tóc dài buộc lệch, gương mặt tròn tròn dễ thương và đôi môi màu hồng hay chu ra giận dỗi có lẽ sẽ tốt hơn… Tôi tự làm mặt xấu với mình, môi hơi chu ra, lông mày nhăn lại… Đúng rồi, chỉ có cử chỉ này mới khiến mình thấy vui vẻ… ….
17 Trần nhà trắng, tường trắng, giường trắng… Dùng ngón chân để đoán cũng biết đây là phòng y tế… Tôi khẽ quay đầu sang bên phải, thấy anh Tùng đang vắt chân ngồi đọc báo trên chiếc sofa màu… Thấy anh cử động, tôi vội vàng nhắm mắt lại vờ đang ngủ… Không gian im lặng… “Nhóc con, giả vờ vô ích…” – Giọng nói trầm ấm của anh vang lên.
18 Tôi ở lì trong phòng y tế đến hết tiết 3 thì bị ông anh đẹp trai đuổi về lớp: “Anh có lòng thương người không vậy? anh chưa đọc lời thề hippôcrat hả? ai cho anh ngược đãi bệnh nhân như vậy???” Tôi cố gắng níu lấy cửa ra vào, nhăn mặt nhìn người con trai đang cố sức cậy tay mình ra.
19 Người ta nói trải qua một số chuyện thì lá gan con người càng lớn. Có lẽ tôi là một minh chứng vô cùng rõ ràng… Ngay chiều hôm đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đi gặp anh… Anh ngồi một mình trong lớp 11/1, mắt nhắm nghiền, tai đeo earphone trắng, hai tay đút túi quần, người dựa nhẹ vào cạnh bàn trông vô cùng bất cần, dường như mọi việc xảy ra cũng không liên can đến anh… Điều đó khiến tôi có phần sợ sệt… Tôi nghĩ có lẽ mình đã đứng nhìn anh cả buổi nếu anh không bất chợt lên tiếng: “Đến đây làm gì?” Tim tôi hụt một hơi, giọng điệu của anh…như đối với người xa lạ vậy… “Đâu có gì, chỉ là nghe tiếng của hotboy nên đến đây thôi” – Tôi mỉm cười, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh.
20 15/6… Đó là ngày không thể nào quên của tôi… Là sinh nhật tôi…là ngày chúng tôi gặp nhau…là…ngày chúng tôi chia tay… Tôi ngồi trong lớp trầm ngâm suy nghĩ, tay cầ bút không tự chủ được viết ra một cái tên… Thiên Bảo… Ngoài lớp bỗng vang lên tiếng la hét om sòm.