Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Thiên Sứ Mưa

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 38
Chương mới nhất: Chương 38
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Trần Hoài Dương: Là một nữ sinh rất bình thường nhưng lại có điểm thu hút rất đặc biệt. Có một mối tình trung học trong mơ nhưng lại bí ẩn vô cùng. Là một người khó đoán.

Danh sách chương Thiên Sứ Mưa


Chương 21

21 Bao nhiêu lần tự nói mình sẽ chẳng khóc nữa… Vậy mà mỗi đêm lệ vẫn không ngừng rơi… … Tôi trở lại lớp học ồn ào đó, úp mặt xuống bàn mệt mỏi. Mệt đến nỗi tay cũng không muốn cử động nữa.


Loading...

Chương 22

22 Tôi gục đầu vào ngực anh thút thít, nước mắt tuôn ra làm ướt cả một mảng áo trắng. ANh nhăn mặt: “A…dơ quá, em làm ướt áo anh rồi” Tôi lườm anh một cái sắc lẻm, đẩy anh ra.


Chương 23

23 Tùng. . tùng. . tùng… Tiếng trống vào lớp vang lên, tôi bừng tỉnh, vội vàng nói: “Em phải vào lớp rồi. . anh. . ” “Ừ” – Anh gật đầu – “Tí nữa anh sẽ lên phòng giáo vụ, bảo thầy làm đơn nhập học.


Chương 24

24 Tôi và Hàn Vũ quen nhau khi tôi mới vào học trường này… Ấn tượng ban đầu của tôi về anh ấy là anh chàng hotboy bất cần, chỉ biết tiêu tiền của bố mẹ, trăng hoa và chẳng ra làm sao… Bên cạnh anh luôn luôn có những cô nàng chân dài eo nhỏ, đã có lần tôi từng nghĩ nếu anh xây một ngôi nhà cho bọn họ, chắc chắn sẽ chia ra làm tứ viện, có hậu cung, đông cung, tây cung, nam cung, bắc cung.


Chương 25

25 Cảnh tượng vô cùng quen thuộc xuất hiện ở cổng trường… Hàn Vũ dáng người cao gầy dựa nhẹ vào chiếc xe đạp màu trắng có rỏ bằng cỏ thơm, chốc chốc lại lấy tay gõ gõ vào mặt chiếc đồng hồ ánh bạc trên tay, mặt đăm chiêu… Cứ như một bức tranh của cổ tích, anh đứng ngược ánh sáng, màu vàng óng ánh của nắng rọi xuống làm nổi bật cái khí chất quý tộc hiếm có, tạo nên một khung cảnh mờ ảo kì lạ… TRong trí nhớ củ tôi, cũng đã có một chàng trai như vậy, dáng người cô độc hơi dựa vào chiếc xe đạp màu xanh lá cây, ngẩng đầu nhìn tôi dịu dàng… “Dương…” – Tiếng gọi của Hàn Vũ là cắt dòng suy nghĩ của tôi… “Tới đây” Tôi lấy tinh thần, vẫy tay với anh, kéo vội chiếc ba lô đã tụt lại trên vai, chạy đến… Hàn Vũ chở tôi đi lanh quanh đường phố Sài Gòn, tôi hơi dựa vào người anh, cảm nhận từng tia nắng nhẹ đậu trên vai, tay dang ra đón gió làm cho chiếc lắc tay bạch kim kêu leng keng… Anh chở tôi đến một con đường phủ bóng cây xanh, dừng lại trước cái hồ xanh ngắt… “Rất đẹp phải không?” – Vừa nói anh vừa chỉ về phía chân trời… Tôi nhìn bóng của mặt trời gợi lăn tăn trên mặt nước, nó trong như lòng đỏ trứng gà… “Ừm…” – Giọng tôi nhè nhẹ… … “Dương, nó đẹp phải không?” “Đúng vậy nhìn rất ngon!!!!” “Em đang suy nghĩ linh tinh gì đó???” “Bảo.


Chương 26

26 CỐP! Au ui. !!! “Em đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì đó” – Hàn Vũ nhăn mặt, dứ dứ tay Ôi trời, đầu tôi thành một cục u rồi CỐP! “Au ui, sao em lại cốc đầu anh” – Anh đưa tay lên trán xoa xoa “Hừm, ai cho anh cốc đầu em” – Tôi vênh mặt ANh bĩu môi, bộ dạng như đứa trẻ bị giật mất kẹo Dễ thương very kute >0“Dỗi hả” – Tô lè lưỡi Anh nhìn tôi đáng thương, sau đó nói bằng giọng giận dỗi: “Người ta dỗi rồi!” Ôi trời, còn dung cái giọng đấy với tôi nữa.


Chương 27

27 Tôi thật sự rất hối hận… Hối hận vì quen một tên láu cá như Hàn Vũ… Hối hận vì phải làm con gái của một bà mẹ x-teen… Cuối cùng hối hận vì đã để Hàn Vũ đưa về tận nhà… Để rồi bây giờ trưng mắt ra nghe cuộc đối thoại này đây: “Con chào mẹ!!!” “A, con rể Vũ, con về từ lúc nào đó!!!” “Con mới về hôm nay, a lâu ngày không gặp trông mẹ ngày càng trẻ ra! ^0^” “Thằng này, chỉ được cái nịnh là giỏi, hahaha” “A, bố vợ đâu rồi mẹ?” “Bố con Dương đi công tác chưa về.


Chương 28

28 Từ hôm đó Hàn Vũ ngày ngày chở tôi đi học, ngày ngày đưa tôi về làm tôi lãnh đủ mọi ánh mắt từ ngưỡng mộ đến ganh tị của nữ sinh toàn trường. “Ngưỡng mộ chết đi được, nếu tao có một người bạn trai ga-lăng, đẹp trai như vậy thì có phải tốt không???” Con Ngọc la làng với tôi khi hai đứa đang đi dày tập thể dục, tôi cười cười: “Anh Thành của mày chưa đủ ga-lăng sao? Có cần tao thông báo kết quả với ổng không?” Nó bĩu môi, quay đi chỗ khác.


Chương 29

29 Tôi mím môi, cảm nhận từng hơi thở tức giận của anh lướt qua mặt, nó làm cho từng tế bào trên cơ thể tôi đông cứng lại… “Thả…thả tôi ra…. ” – Tôi yếu ớt lên tiếng.


Chương 30

30 “Bỏ cô ấy ra” Sống lưng tôi lập tức cứng lại, hơi thở cũng không còn đều như trước… Sau đó một cánh tay kéo tôi dậy, bất giác tôi muốn vùng vẫy, thóa khỏi bàn tay đó nhưng nó cứ siết dần, siết dần…đau đến nỗi không còn cảm giác nữa… Bàn tay bị Thiên Bảo nắm chặt cũng dần buông lỏng… Tuột dần Tuột dần Tuột dần Như chính trái tim tôi từ hai năm trước… tuột dần khỏi lồng ngực tôi… Lí trí tôi gào thét, nói rằng hãy nắm lấy nó đi, nắm lấy bàn tay lạnh giá đó đi…nhưng từng ngón tay cứ cứng lại, không thể cử động được… Ngay lập tức tôi ngã vào lồng ngực của Hàn Vũ, cảm nhận hơi thở anh phập phồng lên xuống không đều nhau…là lo sợ…lo sợ một cái gì đó mất đi… “Có vẻ thiếu gia tập đoàn IC vẫn còn hứng thú với bạn gái tôi nhỉ?” Thiên Bảo đứng dậy, tay phủi phủi vài ngọn cỏ non dính ở áo, đảo mắt về phía chúng tôi, hơi dừng ở bàn tay của Hàn Vũ, có một cái gì đó dâng trào mãnh liệt sau đó tắt hẳn… Hàn Vũ có vẻ tức giận vì thái độ đó của anh, một lúc sau lấy lại được bình tĩnh thì nhếch môi, kinh bỉ nói: “Là tìm lại tình cũ phải không? Hình như tôi đã nói với anh rồi…” – Vòng tay anh bỗng siết chặt lại – “Cô ấy mãi mãi là của tôi…” Tôi chết lặng Anh ấy biết rồi… Biết hết rồi… Ngay thơi khắc ấy tôi bỗng hiểu ra… Hàn Vũ còn ngu ngốc hơn cả tôi, ngu ngốc hơn cả Thiên Bảo, anh ngu ngốc đi yêu một con bé như tôi, ngu ngốc cười đùa trước mặt tôi, ngu ngốc níu giữ một tình yêu không chung thủy… Anh diễn kịch giỏi hơn cả tôi, luôn che giấu con người thật bằng vẻ bất cần bên ngoài, tổn thương cũng chỉ biết giữ trong lòng, dù biết hết nhưng vẫn muốn làm một tên ngốc bị tôi xoay vòng vòng… Tôi cười khổ, mày quá tàn nhẫn rồi, Trần Hoài Dương mày quá tàn nhẫn rồi… Ban đầu là làm người mày yêu nhất đau khổ, sau đó tìm một thế thân cho anh ấy, lừa con người đó bằng bộ mặt giả tạo của mày… Hàn Vũ…anh ấy biết chỉ là thế thân cho Thiên Bảo… Ngay từ đầu, Hàn Vũ biết tôi chấp nhận là bạn gái anh là vì anh giống Thiên Bảo, vì anh có mùi hương bạc hà thoang thoảng và vòng tay ấm áp như Thiên Bảo, anh ấy biết Thiên Bảo thường chở tôi bằng chiếc xe đạp có rỏ bằng cỏ thơm đi dạo phố, biết anh ấy thường đưa tôi đi ngắm hoàng hôn, thường mua lắc tay có hạt pha lê cho tôi… Có cài gì trong lòng tôi quặn lại… Ôi mày vẫn còn biết đau sao? Mày vẫn còn có cảm giác sao? Một con quỷ như mày vẫn còn biết thống khổ sao? Vẫn còn biết hối hận sao? Đột ngột mắt tôi tối sầm lại, như một vật thể không trọng lượng, tôi ngã xuống nền cỏ êm ái, tâm hồn đột nhiên vô cùng thanh thản, thanh thản đến mức kì lạ, ước gì cứ mãi như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn… Giải thoát… Là cách Thiên sứ vứt bỏ nỗi đau….


Chương 31

31 Ngoại truyện 1: Lời của Thiên Bảo! Trần Hoài Dương…. Đó là người con gái đầu tiên tôi yêu, cô gái với mái đầu buộc lệch tinh nghịch, đôi má phúng phính dễ thương, đôi lúc nhỏ nhen đến dễ ghét, nhiều lúc lại nũng nịu và trẻ con… Là người con gái cho tôi cảm giác nhẹ nhàng như những cơn gió đượm mùi hoa nhài thoang thoảng, làm người khác cứ mãi chìm vào đó, cảm nhận nó mãi mãi… Là người con gái vô tình bước qua cuộc đời đầy nhàm chán của tôi, mang cho tôi hạnh phúc và niềm vui… Trần Hoài Dương… Cũng là nỗi đau mà mãi mãi tôi chẳng thể xóa bỏ, là người tước đoạt đi mọi thứ, từ hạnh phúc, hi vọng cho tới trái tim tôi… Em đến nhẹ nhàng như làn gió nhưng lại đi vội vàng như một cơn bão lớn, khiến tôi sững sờ, khiến tôi đau đớn… “Trò chơi này, ngay từ đầu anh đã thua rồi…” Lời nói đó cứ lặp lại, lặp lại mãi trong mỗi cơn ác mộng của tôi.


Chương 32

32 Tường trắng, ga giường trắng, đệm trắng… Như những lần trước, dung ngón chân cũng biết đây là phòng y tế, chỉ có điều…tâm trạng tôi hình như không được tốt bằng những lần trước… Định nhỏm người dậy nhưng đầu đau như búa bổ, tôi mệt mỏi quay về phía cửa ra vào, thở hắt ra… Hàn Vũ… Anh ngồi ở chiếc ghế nâu gần giường, hai mắt nhăm nghiền, đôi lông mày nhíu lại khó chịu, gương mặt dường như không còn tươi tỉnh như trước nữa… Tôi mím môi, đưa tay chạm vào mặt anh… ANh giật mình tỉnh dậy, thấy tôi biểu tình đầu tiên là vui mừng, sau đó nó mất dần.


Chương 33

33 Trong một giây phút, tôi cảm thấy như thời gian ngừng lại… Người con trai với mái tóc đỏ rực rỡ bước vào mang theo vị băng hàn rõ rệt, lạnh lùng và bất cần… Ánh mặt trời xuyên vào cửa kính, chiếu vào dáng người dong dỏng cao của anh, làm cho anh dường như mờ ảo, khó nắm bắt như những làn gió chiều đượm mùi hoa nhài thoang thoảng.


Chương 34

34 Cả chặng đường đó tôi và Vũ không nói với nhau câu nào… Có thể anh ấy giận mà cũng có thể nhận ra một điều gì đó… Một điều rất quan trọng với tôi… “Kittt” Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên âm thanh chói tai, tôi nhảy xuống từ phía sau, vì đứng quá lâu nên chân mỏi nhừ.


Chương 35

35 Đông hay Tây đây? Dường như đó là một sự chọn… Mà cũng có thể là một bước ngọăt… Là Vũ hay Bảo? …. Tôi đứng trước cửa nhà, mắt nhìn mông lung một hồi… 2 giờ 30 phút… “Dương…” Hàn Vũ đứng dựa nhẹ vào chiếc xe x-game màu đen, vẫy vẫy tay với tôi… Tôi không nói gì, cũng không cười, chạy đến đó, leo lên xe anh… Không thể quay đầu lại nữa… Vì em đã đi quá xa rồi… Xa đến nỗi chỉ có thể tiếp tục bước tiếp thôi… … UC plaza, khu Đông 3 giờ 00 phút… Tôi bị Hàn Vũ kéo hết hàng này đến hàng khác, khi thì đi mua quần jeans khi thì mua áo đôi,… qua 30 phút đi mua tay tôi đã chất đầy đồ… Hazz nhìn những cặp đôi khác xem, bạn trai sẽ xách đồ giúp bạn gái vậy mà với tôi lại ngược lại, bạn trai chạy đi xem đồ, bạn gái lững thững theo sau… Hay thật, bây giờ mình vẫn còn tâm trạng để tự giễu… Tôi lo lắng ngước mắt về phía cổng Tây… Chắc anh ấy sẽ không chờ đâu, sẽ không chờ đâu… Tôi tự chấn an mình bằng mấy câu nói nhảm như thế, nhưng cứ càng như vậy lòng lại trĩu nặng… “Dương.


Chương 36

36 Người tôi như đóng băng, các khớp ngón tay dường như bị liệt, chẳng còn cử động được, cứ giữ nguyên tư thế, ngẩng đầu nhìn cái biển cấp cứu màu đỏ chói… Tại sao nó cứ sang mãi như vậy chứ? Bên cạnh có một bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi, tôi không quay sang, chỉ nhàn nhạt hỏi người đó: “3 tiếng rồi phải không?” Người đó thở hắt ra: “3 tiếng rồi” Hay thật, 3 tiếng rồi mà tôi cứ tưởng như 3 năm vậy… Nước mắt không kìm được trào ra, tôi bặm môi, nhăm tịt mắt lại… Đừng mà…tôi không muốn khóc… Đừng mà… Đừng… Không biết từ bao giờ tôi đã ngả sang vai người đó khóc nức nở… Thiên Bảo… ANh tỉnh dậy đi…tỉnh dậy nhìn em một lần được không? Anh bảo sẽ làm em đau khổ mà, bảo sẽ trả thù em cơ mà…em đang ở đây này, anh dậy đi chứ, dậy đánh em đi, mắng em đi… Đừng nằm mãi như thế mà…em đau lắm anh biết không? Đau xé tim rồi đây này… “Dương, bác sĩ ra rồi kìa…” Tôi lập tức bật dậy, từ phòng cấp cứu, một người mặc áo blue đi ra, khuân mặt lấm tấm đồi mồi… “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi bác sĩ…bác nói cho chấu biết đi…anh ấy thế nào rồi…” Tôi kích động bám lấy tay ông ta…này sao ông không nói gì vậy? nói đi Thiên Bảo của tôi như thế nào rồi?? nói đi chứ?? Một bàn tay to lớn kéo tôi lại: “Bác sĩ, cô ấy hơi sốc một chút…” Ông bác sĩ gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt đồng tình… Đừng có nhìn tôi như thế? Tôi đang hỏi ông đó, Thiên Bảo như thế nào rồi? anh ấy như thế nào rồi? Một lúc sau ông ta mới lên tiếng: “Cậu ấy có tiền sử bị hen suyễn phải không? May mà được đưa đến bệnh viện sớm, nếu không với tình trạng như thế có lẽ đã không qua khỏi rồi…” Ý ông ta là Thiên Bảo vẫn bình thường phải không? “Bác sĩ…anh ấy bây giờ làm sao rồi?” “Thuốc mê vẫn còn tác dụng, có lẽ khoảng 4 tiếng nữa sẽ tỉnh, hai người phải chú ý không được để bệnh nhân ra gió lạnh nếu không sẽ ảnh hưởng tới khả năng hồi phục của cơ thể ” “Vậy.


Chương 37

37 Bác sĩ nói đúng… 4 tiếng sau Thiên Bảo tỉnh lại… Anh hình như rất mệt mỏi, bắt đầu thở dốc, mắt còn dáo dác nhìn xung quanh như tìm cái gì đó… Cô ý tá bước vào, kiểm tra một số thứ rồi truyền nước và đi ra ngoài.


Chương 38

38 “Này, có phải cậu biết rồi không?” Trong phòng bệnh rộng lớn sặc mùi thuốc dát trung khó chịu, một chàng trai dáng người cao lớn, nửa người trên hơi dựa vào tường, ánh nắng nhỏ xuyên qua tấm rèm màu cà phê chiếu vào người cậu ta, làm nổi bật mái tóc vàn rực… “Biết cái gì?” “Lí do cô ấy bỏ cậu mà đi! Tôi đoán cậu đã biết từ trước rồi” Giọng nói đó trầm ngâm một lúc… Đôi môi người con trai tóc vàng hơi nhếch lên.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Con Quỷ Kia! Tôi Thích Bà

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 24


Chị Hai Là Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 18


Đừng Xa Anh Nữa Nhé

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50



The War Between Vampire And Hunter

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 13


Hương Mùa Hè

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 27


Hôn Ước Tuổi 16!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Chiều tím

Thể loại: Truyện Teen, Tiểu Thuyết

Số chương: 15


Cuộc Sống Của Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 31