1 Mọi người biết không, tôi luôn nghĩ "Ôi sao cuộc đời bất hạnh quá"
Vậy đấy, tôi là con một trong một gia đình bình thường, cha mẹ tôi là trẻ mồ côi, ba tôi từng bán vé số, mẹ tôi bán hàng rong, chuyện tình của họ như một cuốn tiểu thuyết, mỗi lần nghe mẹ kể tôi đều tự hào.
2 Lúc tôi đang dọn bàn, tôi đã vô tình thấy một thứ, "Giấy báo nhập học"
Cô chủ. . . Cô chủ học lớp 10. . . Và tôi đã biết được tên cô. . Hạ Âu
Trong đầu tôi nảy ra một sáng kiến, đó là học lỏm từ cô chủ, mà không được, cô chủ sao có thể học chung với thằng osin như tôi chứ.
3 Bà chủ hôm nay tôi phải nấu cơm, tất nhiên việc này không khó với tôi, vì sao ư? Vì ba mẹ tôi mở quán ăn.
Mở cái tủ lạnh ra, thiên đường đồ ăn là đây.
4
Tôi tiến lại gần cửa, có lẽ tôi sợ bà chủ bị mệnh hệ gì.
-"Mạnh lên anh. . a. . a"
Vãi thật, họ đang làm chuyện người lớn. . . Hài thật. . . Tôi lo chuyện không nên rồi.
5
Tôi kéo cô chủ nằm xuống, cô chủ bất ngờ mắt trợn trắng nhìn tôi, tôi đặt lên môi cô một nụ hôn lên đôi môi xinh xắm gợi cảm của cô. . . Thật ngọt ngào biết bao.
6
Cô bé đứng dậy. . . Ôm chầm lấy tôi. . .
-"Anh tội nghiệp quá. Em không mồ côi nhưng cũng như anh.
-"Tại sao?"
Bố cô bé và mẹ cô bé là thương nhân, mẹ cô bé là em của bà chủ tức là dì của cô chủ.
7
Là Hoàng Vi, tôi lưỡng lự tiến về phía cổng mở cửa. Hoàng Vi ôm chầm lấy tôi. Tôi không biết là đã có một người nhìn thấy việc đó
-"Mấy bữa nay anh không về nhà anh có biết em nhớ anh lắm không? Huhu.
8
Bà chủ sợ sự cố hi hữu xảy ra lần nữa, lần này là một chị gia sư, chị là người quen của tôi, không phải là người quen mà là rất thân. Chị từng là hàng xóm cạnh nhà tôi, tôi yêu thầm chị từ nhỏ, nhưng tôi không dám nói, tôi sợ tôi sẽ mất người chị luôn yêu thương chăm sóc tôi như một người em trai.
9
Làm việc xong theo lời cô chủ, tôi lên đến phòng, tôi sợ, sợ bị tát. . .
-"Tên thật của anh không phải Hạo Nam?"- cô chủ nhướng mày hỏi tôi
-"Vâng" - tôi cúi gằm mặt trả lời như bị phụ huynh tra khảo vậy.
10 Bà chủ lưỡng lự nói:
-"Hạ Âu chính là em ruột của cháu, lúc trước ta bị bệnh không sinh được con, mà nhà cháu lúc đó rất nghèo nên đã để Hạ Âu theo cô bác để cuộc đời nó bớt khổ.
11
Trước khi vào chap tôi muốn mọi người hiểu thêm nhé
VD: ( tiếng Anh) có nghĩa người đó đang nói tiếng Anh
(Tiếng Pháp) có nghĩa đang nói tiếng Pháp.
12 Trong bữa tiệc, anh Hoàng Nam pha thêm trò vui, dạo này anh chàng Lệ Rơi đang nổi tiếng, cả nhà nghe lăn ra cười sặc sụa, riêng tôi chỉ cười góp vui, trong lòng chỉ muốn tẩn thằng Lệ Rơi một trận, hát gì chẳng ra hát.
13
Tôi đã hiểu vì sao tên em là Hạ Âu, khi cô ấy đứng dưới ánh mặt trời nghiêng mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy, hoàn toàn giống như một cơn gió thanh tân giữa hoàng hôn
Tôi bốc máy gọi vào số cô chủ
-"Alo"
-"Alo tôi là P đây cô hãy xuống cổng gặp tôi có chuyện muốn nói.
14
Bữa ăn diễn ra lãn mạn, nếu Hạ Âu đẹp toả sáng giữa mặt trời, thì có lẽ Rose đẹp như một bông hồng nở rộ giữa Paris. Rose mới chia tay người yêu, chúng tôi tâm sự, có vẻ Rose là người thật thà, chúng tôi kể cho nhau nghe về gia đình, về tình yêu, tôi cũng trú bỏ những tâm sự.
15
Tỉnh giấc đầu đau như búa bổ, ở Pháp bắt đầu học lúc 8h, tôi do quen dậy sớm 6h đã dậy.
Xuống nhà làm bữa sáng cho ông chủ vậy.
Căn bếp nhìn phải gọi là quý tộc, hơn nhà Hạ Âu một vực, tủ lạnh đến hai cái, đúng nhà của đầu bếp mà, cái gì cũng có.
16 Trước mắt tôi là một nhà hàng xây theo kiểu Nhật, quái lạ nhỉ, rõ ràng ông chủ bảo nhà hàng bán đồ ăn phương Tây mà (tiếng Anh):
-"Vào đi"
-"Vâng thưa bác"
Bước vào nhà hàng, một cô gái mặc Kimono ra nói gì đó với ông chủ, ông chủ tuyên bố:
-"Từ nay cậu này sẽ là bếp trưởng ở đây"
-"Bếp.
17 Tôi thực sự sốc khi ông Micheal nói vậy:
-"Bác nói thật không ạ. . . " - Tôi ngồi thẳng dậy khi ông Micheal nói
-"Thật chứ"
-"Sao có thể ạ?"
-"Vì ta là người của dòng tộc Rothschild"
-"Ro.
18 Lúc này tôi và Rose đang trong thế nguy hiểm, trai trên gái dưới, trùm chăn ngang vai, nên người ngoài nhìn vào rất dễ hiểu lầm. Giật mình quay lại nơi tiếng nói phát ra, mặt ông chủ tức giận phừng phừng.
19 Rose quay sang nhìn tôi:
-Sao anh?"
-"Anh. . " - Tôi ấp úng
-"Có gì nói đi chứ có gì mà ấp úng thế" - Rose cười tươi
- "Mình tập thôi"
Sau đó là một tràng cười của hai đứa chúng tôi, làm rôm rả ở một góc cánh đồng ngoại ô.
20 Tôi đang định về phòng, trước mặt tôi là một bức hình cỡ lớn treo trên tường, rất giống Rose nhưng người này ngoài 20. . .
Tôi đứng trầm ngâm trước bức ảnh, người phụ nữ mặc chiếc váy dạ màu đỏ nhìn, cô ấy không khác gì đoá hoa hồng, quan trong bà ta giốnh Rose
-"Đó là Rosa - Tếng ông "bố nuôi" phá tan sự yên tĩnh của căn phòng,
Thảo nào giống Rose.