1 “Này! Nhìn cái gì mà kĩ thế?!”
Vân Anh phe phẩy tay trước mắt tôi, đầu cũng liên tục ngó nghiêng ra phía cửa sổ.
“Hả?! Ơ… Không có gì!”
Tôi giật mình.
2 “Sao bà?” Vân Anh huých tôi khi đang dựa vào lan can trò chuyện. “Năm cuối cấp rồi, không định đánh tiếng với người ta một lần nào sao?”
“Không. Tôi cũng đỡ thích hắn rồi!”
Lời nói dối của tôi có vẻ trắng trợn quá thì phải.
3 Kỳ thi tốt nghiệp năm đó tôi làm bài không đạt như mong muốn, thiếu mất nửa điểm để vào Thăng Long. Khi nghe tin này, tất cả các thầy cô, rồi bạn bè trong lớp đều chấn động.
4 Mùng 8 tháng 3 năm ấy, lớp tôi tổ chức liên hoan. Từ cấp hai đến giờ, đây vẫn được coi là “ngày hội phát chẩn thường niên”, con gái trong lớp xếp hàng lên nhận hoa và quà do tụi con trai hùn vào mua tặng.
5 Những ngày sau đó, Việt đều đặn hai bận qua nhà đưa đón tôi đến trường, bất kể mưa nắng. Bố mẹ tôi quý cậu ấy lắm, vì Việt lễ phép và đàng hoàng, giờ giấc chuẩn mực.
6 Rốt cuộc, ngày hôm đó tôi vẫn không kể cho Việt nghe về Minh. Nhưng tôi cũng đoán là cậu đã ngầm biết tất cả.
Áy náy, day dứt, cảm động, không yên tâm.
7 Đôi khi bên anh, em mong được gần anh mãi,
Đôi khi em tin, rằng em đã thầm yêu.
Mà sao khi bên nhau, em không thấy ngượng ngùng,
Còn sao khi xa anh, lòng em không thấy nhớ nhung…
Tôi đạp chăn ra, liên tục trở mình trong tiếng gió mùa Đông Bắc rít gào trên những cành ổi xào xạc ngoài cửa sổ.
8 Những tin đồn xung quanh chuyện tôi với Việt rồi cũng dần lắng lại. Bắt đầu xuất hiện những tin tức nóng hổi khác, thu hút sự quan tâm của “xóm nhà lá” hơn.
9 Dạo gần đây, tôi có hai việc căng thẳng.
Một, là chuyện học. Đợt thi cuối kỳ vừa rồi, tôi phải bò ra học gần chết, cày ngày cày đêm mới tạm thời giữ được phong độ.
10 Cảnh báo 15+: Chương này xuất hiện một số tình tiết và từ ngữ không thích hợp với bạn đọc dưới 15 tuổi.
Đêm giao thừa đầu tiên của tôi với Việt, cũng là đêm giao thừa cuối cùng của thời học trò đã trôi qua với bao cảm xúc như thế.
11 Đêm đó về nhà, tôi đột nhiên lên cơn sốt cao. Cả ngày chỉ nằm bẹp trên giường, nửa mê nửa tỉnh. Một phần do dầm mưa mà nhiễm lạnh, nhưng chủ yếu cũng vì tôi cả nghĩ quá.
12 Cô bạn ngồi cạnh tôi có một cái tên khá lạ: Lương Thanh Mai.
Thanh Mai… nghĩa là gì nhỉ? Hình như là tên một loại quả cùng họ mơ mận hay dâu tằm gì đó.
13 Cuối cùng thì cái ngày định mệnh ấy cũng đến. Sớm hơn tôi đã tưởng.
Mùa đông năm lớp 9, khi tôi với Mai đang đứng trò chuyện tít ngoài hành lang phía sau của cửa lớp thì tình cờ gặp Minh đi ngang qua.
14 Kỳ thi chuyển cấp năm đó, tôi may mắn vừa đủ điểm đỗ Trần Phú.
Còn Mai lại trượt.
Tất cả thầy cô giáo cũ, rồi bạn bè khi nghe tin đều quả quyết rằng, phía trên đã vào điểm nhầm rồi! Chỉ có mình tôi hiểu…
Là ông trời đang muốn trêu chọc nó thêm một lần nữa đó thôi…!
…
Sau cái ngày thi tốt nghiệp môn Vật Lý cuối cùng ấy, Mai đột nhiên đạp xe qua nhà tôi với bộ dạng vội vã hiếm thấy.
15 Tôi với Việt về tới nhà thì trời đã tối hẳn. Trên chiếc sập lớn giữa phòng khách, một mâm cỗ đầy với đầy đủ các món truyền thống như thịt gà, măng, miến, bánh chưng, giò lụa, bóng bì.
16 4 giờ chiều, trong một lớp học trống trên tầng bốn. . .
Tôi co rúm lại một góc, toàn thân nép sát vào cửa sổ, đến cả hít thở cũng phải thận trọng khẽ khàng.
17 Một tiếng động lớn từ đâu bỗng gióng lên, dội thẳng vào mic.
Tôi thấy Minh sững người lại, nhìn chằm chằm xuống thứ mình đang ôm trong lòng. Mọi âm thanh nãy giờ vẫn khuấy đảo không trung cũng đột ngột tắt phụt.
18 Suốt thời đi học, tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ thèm để ý đến tụi con trai cùng lớp, cho đến một ngày giữa học kì một năm lớp 9.
- Như cô đã thông báo, hôm nay lớp chúng ta đón thêm một thành viên mới!
Cô giáo chủ nhiệm vừa bước vào lớp đã ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống, rồi ngoái đầu ra phía cửa vẫy tay:
- Nào, giới thiệu mình với các bạn đi em!
Tôi liền dỏng cổ lên nhìn.
19 Lớp 10 qua đi. Lên 11, Việt đối với Mai vẫn cứ một mực si tình.
Giữa giờ nghỉ, dưới sân trường, ngoài hành lang… không biết bao nhiêu lần tôi đã bắt được cái nhìn say đắm của cậu dành cho cô bạn may mắn ấy.
20 26 tháng 3 năm 2005 – một đêm cuối xuân ẩm ướt.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ tha thẩn bước đi như một kẻ mộng du, đầu óc trống rỗng, tâm tư trống rỗng. Tôi không còn biết bản thân đang có cảm xúc gì bây giờ.