1 Căn phòng sang trọng, rộng chừng 12m, trong phòng bày trí rất nhiều vật dụng tiện nghi. Trên một chiếc bàn dài bằng gỗ lim, chạm khắc những hoa văn tinh xảo, là hai chiếc máy vi tính tinh thể lỏng, hiệu apple…Một chiếc tủ đựng quần áo rất lớn, bên cạnh chiếc tủ là một chiếc giường rộng có hai cậu bé đang nằm trên đó.
2 Kể từ lúc gặp Duy Bảo ở tiệm sách trở về, cảnh tượng hôm ấy cứ không ngừng hiện hữu trong tâm trí của Thụy Hân. Chiếc xe BMW sang trọng, người đàn ông trung niên với thái độ cung kính, cuối gập người gọi đại thiếu gia.
3 Từ hôm nói điện thoại với Thụy Hân xong, Duy Bảo lúc nào cũng thần thờ, anh hết vùi đầu vào công việc tại công ty, khi trở về nhà anh lại không rời mắt khỏi chiếc laptop,cứ như thể anh không muốn đầu óc mình được nghỉ ngơi.
4 Quán cà phê nho nhỏ nhỏ nằm ngay đầu phố, từ đây nhìn ra có thể thấy xe cô tấp nập qua lại bất kể lúc nào, trong một góc vắng, Thụy Hân với ly cam vắt trước mặt, ánh mắt cứ dõi theo hướng ngõ vào, hình như cô đang chờ ai đó.
5 Thời gian như thế cứ mải miết trôi… Rồi cũng đến lúc Duy Bảo và Thụy Hân chợt nhận ra họ không thể sống mà không có nhau. . Phải chăng, cái phút giây ngày hôm ấy, họ gặp nhau ở tiệm sách, hai đôi mắt cho nhau những cái nhìn ban đầu đầy thiện cảm dường như chính là một sợi dây vô hình buộc họ phải bên nhau suốt đời… Nhưng.
6 Sân bay trung tâm thành phố, nhộn nhịp cảnh người đưa, kẻ đón. Tay đẩy một chiếc vali nom thật nặng. Cô vừa xuống sân bay. Đó là một cô gái dáng hình cao, nước da trắng ngà, mái tóc dài nhuộm màu hạt dẻ nâu, cô mặc một chiếc váy thật kiêu sa.
7 Khương Như đang ngồi trầm ngâm, trước mặt cô là một chiếc máy vi tính tinh thể lỏng. Tâm trí cô dường như đổ vào tất cả những dòng suy nghĩ miên man. Chợt, có một người gõ cửa.
8 Hôm đó, là một ngày trời nắng đẹp, như mọi ngày Thụy Hân từ tiệm mỹ phẩm trở về. Là ngày thứ 7 nên cô không làm ca tối,…bước vào nhà, Khả Thụy mở cửa cho cô.
9 Chuyện Khương Như sai người điều tra về thân thế của Thụy Hân, cũng như việc cô ta đến tìm gặp Thụy Hân, Duy Bảo tình cờ biết được, anh đã hiểu tại sao hôm đó Thụy Hân lại có thái độ kì lạ như vậy, Duy Bảo rất bực tức.
10 Đã hơn mười hai giờ đêm, Duy Khang bắt đầu lo lắng. Ngoài trời mưa lại đang xối xả. Chưa bao giờ Duy Bảo về nhà muộn như thế này mà lại không có đến một cuộc điện thoại.
11 Tiếng chuông điện thoại tại nhà Duy Bảo reng lên, Thẩm quản gia nhấc ống nghe. Ông nhận ra đó là cậu con trai của nhà họ Đào. Ban đầu, khi biết được đó là Khả Thụy, Duy Khang từ chối nghe máy.
12 Ngày hôm sau, Thụy Hân tạm gác hết mọi công việc của mình và cô lại tiếp tục đến chăm sóc cho người cô yêu. Tất cả tình cảm cô dành cho Duy Bảo như đã được bộc lộ hết tất cả.
13 Sáng chủ nhật, tại biệt thự Phương gia. Anh em Duy Bảo và Khả Thụy đang ngồi trên sofa tại căn phòng khách sang trọng, tâm sự rất say sưa và rôm rả. Dưới bếp, Thụy Hân cùng một số đầu bếp khác đang sửa soạn rất nhiều thức ăn.
14 Một buổi chiều như thường lệ, Duy Bảo đang từ văn phòng bước ra xe trở về nhà. Khi anh vừa ra khỏi cửa. Chợt nghe thấy từ phía bên kia đường, đối diện với trụ sở của tập đoàn, là tiếng kêu cứu thất thanh của một cô gái.
15 "Thật là nực cười. Em nghĩ sao mà lại cho rằng anh yêu Thụy Hân, không hề. Cô gái ấy, quá ngây thơ quá ngốc nghếch…Lại là con của một viên chức bình thường làm sao mà xứng với anh được cơ chứ.
16 Mọi chuyện sáng tỏ vào một buổi chiều, sau hai tháng Thụy Hân và Duy Bảo không gặp nhau…Cũng là khi những nỗi nhớ Duy Bảo dành cho người anh yêu không hề nguôi ngoai, Duy Bảo cũng không còn xem Khương Như là kẻ thù như trước mà anh đã có cái nhìn thiện cảm hơn về cô, anh cho rằng cô và anh vẫn có thể trở lại là bạn của nhau của nhau như ngày xưa.
17 “ -……………. Thật là nực cười. Em nghĩ sao mà lại cho rằng anh yêu em hả Khương Như, không hề. Thụy Hân ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, có một trái tim trong sáng… Là con của một viên chức bình thường thì có làm sao.
18 Tưởng chừng như mọi sóng gió đã không còn xảy đến với Duy Bảo và người anh yêu. Trước mắt họ giờ đây sẽ là tương lai hạnh phúc, với một buổi tiệc đính hôn.
19 Tại ga tàu trung tâm thành phố, chị em Thụy Hân đang tiễn chân bố mẹ, ông bà Đào sẽ về quê sinh sống, do ở quê giờ đây cần phải có người chăm sóc ông bà của họ.
20 Từ hôm sự thật được phơi bày cho đến nay, không khí trong căn biệt thự tuy không còn căng thẳng nữa nhưng vô cùng ảm đạm. Trừ Thẩm quản gia ra thì tất cả những người làm công còn lại đều tuyệt nhiên không biết đến sự thật.