1 Ở một kí túc xá có 2 cô gái ở chung phòng với nhau, Đó chính là Mễ Lạc và Tiêu Nhu. . . .
. . . . . Reng reng reng. . . . . .
Điện thoại Tiêu Nhu kêu lên, cô bừng tỉnh sau một giấc mơ , cô gãi đầu và không dám tin vào giấc mơ của mình.
2 Hạ Vũ lấy bộ bài ra tráo, tưởng chừng như chuyên nghiệp, ai dè bị rơi xuống đất. Nhu khó chịu đẩy mấy lá bài còn rơi sót trên bàn xuống dưới đất:
-" cậu có thể đừng làm phiền tớ đọc sách không?
-" Tối mai sinh nhật tớ, mời cậu karaoke nha"
Nhu ngán ngẩm nói:
-" Tớ không rảnh"
Mặc kệ cô nói gì, Vũ vẫn tiếp tục:
-" Cứ vậy đi! không gặp không về"
Rồi một mạch chạy đi không cho con bé nói gì được.
3 Vũ vẫn treo túi thức ăn trước cửa phòng cô như hàng ngày mặc chuyện hôm qua, Nhu chán nản vì điều này, cô để túi thức ăn đó vào trong rồi đi học. Nhưng tới lớp thì Hạ Vũ giữ khoảng cách hơn, không còn ngồi cạnh cô như mọi hôm lắm lời nữa nên cô thấy thoải mái hơn.
4 -" Tiêu Nhu! Tỉnh lại đi được không?"- nắm tay của Nhu
-" Buông tớ ra"
-" Nghe tớ nói"
-" Tớ không muốn nghe,bỏ tớ ra"
Từ sau có ai đó chạy lại hất tay của Hạ Vũ ra:
-" Buông cô ấy ra biết chưa?"
Thì ra là Mễ Lạc ( toàn anh hùng cứu mĩ nhân :P)
-" Khốn kiếp.
5 Mễ Lạc đùng đùng cầm bảng ảnh đó tới chỗ Hạ Vũ vứt xuống trước mặt cậu ta rồi chỉ vào tấm bảng ra hiệu hỏi có phải cậu ta làm đúng không thì Vũ nhếch mép gật gật:
-" Đúng vậy, là tao làm cái này đấy"
-" Mày còn có lý không?"
- " Hả? gì cơ?"
Mễ Lạc ra cú đấm vào mồm Hạ Vũ:
-" Mày là thằng khốn nạn, mày nói yêu Tiêu Nhu mà lại làm như thế à?"
-" Tại mày chứ ai? một thằng đàn ông RỞM như mày thì làm sao cho cô ấy hạnh phúc được"
Lạc cười khinh một cái rồi lao vào đánh Vũ, thế là hai người đánh nhau và bị gọi lên phòng giám thị
.
6 Tiêu Nhu lấy điện thoại ra đưa cho Tuệ Tử xem đoạn video hôm qua Hạ Vũ đưa cô xem:
-" Cậu có biết cô gái này không?"
Xem xong Tuệ Tử đơ người ra một lúc, thấy thế Nhu đập vào tay cô:
-" Cậu có biết không?"
-" À.
7 . . . . Ngày họp lớp. . . . . .
Mọi người đang hát hò uống bia thì dưng Bảo Bảo dẫn đâu một anh chàng tóc xám giới thiệu cho Tiêu Nhu để Thanh Minh có cơ hội được gần Hạ Vũ.
8 Ngay sau đó Phương Kì đã gửi đoạn hộ thoại đã bị cắt xén gửi cho Tiêu Nhu xem. Nghe xong, cô đã ngồi bệt xuống đất và khóc. Dường như cô đau lắm, tiếng nấc không to vì cô đã nén nó lại, giữ chặt lồng ngực để tim bớt đau đi, cô không dám gào lên vì sợ mọi người sẽ biết cô yếu đuối.
9 Khi bình phục hai người họ lại hạnh phúc bên nhau, chưa được bao lâu thì Hạ Vũ và Phương Kì mang tập ảnh hai người thân mật bên nhau đến nhà Tiêu Nhu cho bố mẹ cô xem.
10 Cô khóc, cô không tin vào những gì mình vừa đọc nữa. Cô dựt dây truyền nước ra chạy, cô chạy mà cô không hề biết mình đang chạy đi đâu, cô cảm tưởng như mọi thứ đang dần đổ sập ngay trước mắt.
11 Tiêu Nhu đi về, Mễ Lạc cũng vẫn đi theo dõi bước của cô cho tới khi cô về phòng an toàn. Chắc hẳn Lạc muốn nhìn ngắm người con gái mình yêu thương lần cuối trước khoảng thời gian xa nhau dài.
12 -" Máy bay chuẩn bị hạ cánh, hành khách trên máy bay vui lòng thắt dây an toàn lại. . . . . . "
Sau gần 12 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay anh đã có mặt tại nơi cậu sinh ra.
13 Dưới nhà vọng lên
-" Du Tiêu Nhu cậu làm gì mà mãi không chịu xuống nhanh không hay lại để tớ lên đó bế cậu xuống??"
-" Đây, xuống đây"
Cô vác xác vào đánh rắng rửa mặt rồi lững thứng đi xuống nhà.
14 . . . . . Sáng hôm sau. . . .
Tiêu Nhu mở mắt ra thì thấy trước mặt là Mễ Lạc, trông cậu ấy ĐẸP TRAI hơn trước, từ lúc cậu đứng trước cổng ty cho đến giờ cô mới dám nhìn kĩ mặt cậu, vì trước đó cô sợ khuôn mặt cậu sẽ khắc vào tâm trí của cô lần nữa.
15 Băng băng trên con đường cao tốc cũng đã tối trời, Mễ Lạc dừng lại ở một khu nghỉ dưỡng rất đẹp. Tiêu Nhu ngỡ ngàng bước ra khỏi xe, nó quả thật rất đẹp, chiếc cổng to , hai bên là cây được trang trí đèn nhấp nháy.
16 -" Sáng sớm ra tên hãm mắt này đứng trước cổng nhà mình làm gì không biết. Nhìn cái mặt đã thấy ám đen cả ngày rồi"
Nam Phong bước lại
-" Cô Tiêu Nhu, hôm qua tôi có đến công ty tìm cô nhưng không thấy cô, hỏi địa chỉ mới biết nhà cô.
17 Cô ghì chặt tay lại hơn, Mễ Lạc xoa đầu của cô. Ở ngoài cửa, một người mặc quần áo đen đang đứng cười nhếch mép
-" Vở kịch mới bắt đầu thôi, hãy chờ những cảnh quay tiếp theo đi"
Người đó chỉnh lại chiếc mũ áo rồi quay đi một cách lặng lẽ.
18 -" Không chỉ có công ty đó mà anh còn vừa nhận được được hủy hợp đồng của những vông ty còn lại. Nếu báo trí mà biết chuyện này thì em sẽ bị một sicaldo lớn đấy, có thể em sẽ không bao giờ vào lại được nghề nữa đâu"
Mễ Lạc ngồi xuống đất
-" Không còn bất cứ hợp đồng nào sao anh???"
Quản lí lắc đầu đi ra ngoài, Nhu ngồi xuống cùng cậu, Cô im lặng cùng anh, bầu không khí nặng trĩu.
19 . . . . . . . Sáng ngày hôm sau. . . . . . .
Cô cũng dậy sớm và đi sang gõ cửa phòng Lạc " Cốc Cốc". Lạc ngáp ngắn ngáp dài đi ra mở cửa, ngạc nhiên
-" Sao hôm nay em lại dậy sớm thế, 4h sáng sang đây làm gì"
-" Anh đánh răng rửa mặt đi rồi đi"
-" Đi đâu vào cái giờ này???? -.
20 . . . . . . Sáng hôm sau. . . . . .
Tiêu Nhu thức dậy với vẻ mặt bơ phờ, cô đi làm với vẻ mặt đầy u ám, cô không ăn sáng, bước xuống nhà với một tâm trạng nặng trĩu, cô nhìn về phía cánh cổng, cái cánh cổng mà thường ngày cô cùng Lạc bước ra đi làm và cũng cùng nhau bước vào, cô lau giọt nước mắt của mình và bước ra khỏi cánh cổng, cô đã khựng lại khi thấy Lạc, cô vội quay lại vào thì Lạc tóm lấy tay cô
-" Sao em lại tránh mặt anh???"
Cô im lặng
-" Anh có chuyện muốn nói với em"
-" Xin lỗi nhưng tôi không có gì để nói với anh cả"
Mễ Lạc cười một cái để nước mắt không chảy ra
-" Thay luôn cả cách xưng hô, nhưng không sao, em muốn xưng hô với anh như nào cũng được.