1 Năm năm thấm cái đã qua. Cơ thể này cũng đã được năm tuổi. Sống tại Thủy Cốc này cũng ngần đó năm. Nàng lặng lẽ thở dài. . . Xuyên không. Tuy một khoảng thời gian đã qua đi, nhưng sự thật này khiến nàng khó chấp nhận biết bao.
2 Ba năm sau. . . .
Nàng tám tuổi, Vũ Tuyết tám tuổi hai tháng, hai tiểu cô nương đang đấu kiếm.
- "Hôm nay có thịt gà rừng a, mau học cho xong còn về, ta đói lắm rồi a.
3 - "Mau xin ta đi, cầu ta cho ngươi con đường sống. Bằng không. . . " - Nữ tử khuôn mặt thanh tú như nước, nhẹ giọng nói mập mờ rồi phá lên cười ha hả.
4 *Thư phòng-Lâm tướng phủ.
-"Tiểu Tuyết , lại đây xem a"
Vũ Băng một thân hắc y phục đeo mặt nạ màu bạc khảm ngọc hồng lựu đỏ thắm tạo thành đóa hoa sen tuyệt sắc duy chỉ để hở đồng tử xám tro cùng đôi môi kiều diễm khẽ gọi bạch y nữ tử đeo mặt nạ nửa mặt khảm ngọc mắt mèo chói lóa, che đi vết bớt hoa mẫu đơn nơi khoé mắt.
5 Vị công tử này khiến tú bà lăn nộn gần 3 năm gặp biết bao mỹ nam, đệ nhất mỹ nam Âu Dương Nhược Thiên, Lâm Kì đệ tam mỹ nam , chỉ sợ công tử này chỉ kém Âu Dương đường chủ, đệ tam mỹ nam tuyệt đánh bay.
6 Thủy Vũ Băng cười , đưa tay bắn viên dược vào miệng Âu Dương Nhược Thiên, xoay người đi thẳng. Giật mình vội vận khí đẩy thứ chết tiệt kia ra nhưng viên dược thoáng cái vào miệng đã tan ,tốc độ làm hắn không kip trở tay.
7 *Mưa rơi ào ào, đêm khuya trong không khí có phần ướt át vài phần ảm đạm róc rách rơi như thể Cuồng oanh lạm tạc: (liên miên không dứt)
Thủy Vũ Băng một thân hắc y ngồi vận công trong căn nhà hoang cũ kĩ.
8 Ngóng ra phía cửa, nàng lại thở dài. Đây là cái thở dài chẳng biết thứ bao nhiêu trong hai ngày hôm nay rồi. Nằm xuống chiếc giường êm ái,trời đã sang đông lên hàn khí dày đặc.
9 Sớm nàng đã học được đạo lí muốn bản thân không phải chịu cúi người trong thời này, thứ nhất : võ công phải tái thế. Thứ hai: Có quyền lực. Vì thế trong một tháng còn lại ngắn ngủi nàng đã ổn định lại thế lực của mình.
10 Nhặt cành cây dài bên đường, Thủy Vũ Băng mở đường gạt cây dại dạt sang hai bên thành một lối đi. Cây cối, cỏ mọc um tùm đã che hết cửa hang nhỏ.
Trời đã nhá nhem, bảo Lục thúc buộc đoàn ngựa vào thân cây to cạnh cửa động, nàng đỡ Âu Dương Nhược Thiên, thuận tay nhặt một hòn đá kha khá ném vào trong động sau đó mới tiến vào.
11 -"Không biết"
Khựng lại một chút, nàng quay mặt đi. Thủy Vũ Băng thầm oán, cha mẹ còn không biết mặt, Thủy Cốc lại nằm giữa biên giới hai nước Chu La; Dương Thượng.
12 -"Được"
Nhìn bức thư trong tay Thủy Vũ Băng. Hắn gật đầu.
Sáng,tỉnh giấc trong tiếng hót của chim thú trong rừng. Âu Dương Nhược Thiên khẽ động thân,mi mắt mở lia qua xung quanh, nàng đã rời đi rồi.
13 CHƯƠNG 13: DOANH TRẠI NGÀY ĐẦU
Mặt trời chưa lên khỏi núi, cả quân doanh đã ầm ầm tiếng hô vang , tiếng binh khí giao nhau chói tai của binh sĩ. Cả không khí đều mang một mảnh lành lạnh , Thủy Vũ Băng ôm tai năn nộn trên giường khó khăn mở mắt.
14 Lời của tác giả: thật xin Lỗi các bạn khi ta bỏ bê truyện lâu tới vậy,nhưng hiện tại ta hưa sẽ dùng thời gian rảnh để hoàn thành xong bộ truyện này. Truyện còn rất nhiều lỗi nên mong rằng các bạn đọc giả không chê cười ta,và mong rằng các bạn sẽ ủng hộ ta thật nhiều.
15 Chương 8 : Mỹ Nam Mặt Dày
Ngóng ra phía cửa, nàng lại thở dài. Đây là cái thở dài chẳng biết thứ bao nhiêu trong hai ngày hôm nay rồi. Nằm xuống chiếc giường êm ái,trời đã sang đông lên hàn khí dày đặc.
16 -"Lăng Lam Hàn, mau mang thuốc tới. "
-"Lăng Lam Hàn bên kia, mau tới xếp chỗ ngồi cho họ. "
-"Lăng Lam Hàn mang thuốc trị thương lại đây. "
. .
17 Ầm ầm. . .
Từng đợt tiếng vang dội ngoài trời,không khí được bao phủ bằng một mùi ẩm ướt khó phai. Cái se lạnh đầu mùa chợt ập tới. Trong căn lều trại nhỏ,Thủy Vũ Băng bất giác dùng mình ,động tác lật sách theo đó dừng lại.
18 Mưa lớn cả ngày,bên ngoài lều vẫn nhe nhét nước chỉ nhìn thôi Thủy Vũ Băng đã không muốn bước ra. Lại nói ở đây nàng phải tự tức mọi điều,tự ăn,tự giặt đồ,tự túc.
19 *Phong Thành Lâu_Tửu lâu lớn nhất An Châu
Kẻ nho nhã thư sinh,người công tử hào nhoáng. . . đông không tả siết.
Góc khuất,mĩ nam công tử thân vận cẩm y màu lục âm trầm không rõ ý.
20 Sau vụ đột kích bản doanh bất thành tối qua Thượng Dương Quân tức giận một hồi. Từ trên xuống dưới ngay cả phó tướng cũng bị trách tội không kém. Ngay cả Lão tướng lâu năm thường ngày mặt không đổi sác cũng tái mét mặt mày nhận tội thất trách,người bị cắt bổng lộc một năm kẻ cấm về thăm nhà.