1 Tiết Tử“Làm ơn không nên thích ta. ”Tháng sáu, tàng cây rợp bóng phượng vĩ, cánh hoa rực đỏ giữa ngày hè theo gió nhẹ nhàng tung bay, tản mát trước mắt một cô gái nhỏ.
2 Nơi Bạch Bằng Phi chọn đúng là hết sức cao cấp, là một nhà hàng Pháp chỉ tiếp khách đã hẹn trước. Thành thật mà nói, Kha Mi thật sự không dám tin, tại sao bọn họ vừa mới đến, lại có thể ngồi vào vị trí rất đẹp bên cửa sổ?Không phải tên Bạch Bằng Phi có ba đầu sáu tay chứ?“Sao vậy?” Chú ý đến vẻ mặt xinh đẹp đang rất kinh ngạc của Kha Mi, Bạch Bằng Phi khó hiểu mà hỏi dò.
3 Hết thảy đều vẫn bắt đầu từ cái kia. Kha Mi nhớ rõ chính mình nhất thời vì quá xấu hổ, lẫn tức giận, đã leo lên trên người Bạch Bằng Phi "Đáng ghét! Đều là do anh làm hại!" Nàng giận dỗi dứ dứ về phía Bạch Bằng Phi kể tội, "Anh không nên làm cho em uống say như vậy.
4 "Chờ em một chút đi mà" Sau giờ tan lớp, sân trường phút chốc trống rỗng , học sinh đã ra về gần hết, trên thao trường rộng lớn, chỉ thấy Kha Mi thân ảnh nhỏ xinh đang cố gắng đuổi theo bóng dáng cao lớn của Bạch Bằng Phi.
5 "Chưa thấy ai thụt bi như vậy bao giờ hết!" Bạch Bằng Phi lạnh lùng tuyên bố. "Ai nói chưa có? Em không phải là người đầu tiên sao?" Kha Mi khiêu khích nghênh nghênh hướng Bạch Bằng Phi.
6 Tuy nói Kha Mi từ trước đến giờ rất thích ngồi mát hưởng lạc, nhưng thấy Bạch Bằng Phi tay nghề nấu nướng quá giỏi, ngẫm đến khả năng làm công việc nội trợ của mình chán không buồn chết, nàng quả rất khó sống nha.
7 "Huynh có biết là khi yêu thương một ai đó, người nói tiếng yêu trước nhất định sẽ phải thường xuyên chịu khổ. " Cô bé nheo mắt chăm chú nhìn ráng chiều, nói.
8 Hôm nay thật là xui xẻo, nàng tự nhiên lại bị mắng a!Sáng sớm vừa vào công ty, nàng đã bị sếp quản lý gọi vào phòng làm việc, nói trong tay nàng đang có mấy khách hàng, không phải là muốn làm cho tất cả bọn họ đều close (nguyên văn của tác giả nhá, ta ko có sính ngoại nhá!) mà còn chưa kýhợp đồng nào.
9 Sau lần cãi nhau đó, Bạch Bằng Phi cũng không có tìm Kha Mi. Kha Mi cũng không cố ý đi tìm Bạch Bằng Phi. Sau khi khóc lớn một hồi, nàng phát hiện mình vẫn có thể ăn, có thể ngủ, có thể uống, cũng không thể khổ sở đến sống không được, lòng cũng chẳng đau đớn gì, tim cũng đập bình thường.
10 “Ô ô…… Gia môn bất hạnh! Ô ô…… Con bất hiếu……” Trong phòng khách lớn như thế của Bạch gia lớn truyền đến một trận tiếng khóc đau thương bi thích. Thời điểm này, tại Bạch gia, già trẻ lớn bé toàn gia đều đến đông đủ, ngay cả con dâu cùng cháu nội cũng biết điều một chút ngồi ở phòng khách, nghe Bạch Trầm Úy Chức đau đớn mà trách mắng Bạch Bằng Phi.