41 Nhu không nói được gì thêm đi vào nói chuyện và bảo lãnh Nam Phong ra ngoài, ra được đồn cảnh sát cậu ta hít một hơi dài
“ Ngồi trong đó có một lúc mà đã cảm thấy ngột ngạt thật, giờ mới biết ở ngoài không khí nó lại thoải mái đến vậy!!”
“ Anh thấy thoải mái sao? Còn tôi thì không thoải mái một chút nào!! Chắc anh vui nhỉ”
Cô bỏ đi, cậu ta nói lớn
“ Coi như em vẫn không thể bỏ mặc anh được”
“ Chẳng qua tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của một người vợ sắp cưới trên hợp đồng với anh thôi, không có thêm một lần nào nũa đâu”
Nhu bỏ đi nghĩ “ Sao anh ta không chịu để cho mình được yên chứ” Rồi lại bước tiếp.
42 Nỗi đau nào cũng sẽ vơi đi, chỉ là ít hay nhiều, còn người yêu sâu đậm chắc hẳn sẽ chẳng bao giờ quên đi được!!!
. . . . . . . . . . . . . . Sáng hôm sau.
43 Nụ cười trên môi cô bỗng nhiên dập tắt nhưng trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ vì hôm nay cô đã làm được nhiều điều mà trước giờ cô chưa từng làm một mình.
44 Đứng dậy ra khỏi giường và đi vào phòng thăm Nam Phong, dây chằng chịt cùng ống oxi ở miệng. Bước vào chầm chậm, khẽ ngồi xuống rồi cầm lấy đôi tay mà đầy thương tích khi cậu ôm đầu cô vào lòng của Phong.
45 Nhu thở một hơi dài như đang kiềm chế hai dòng nước mắt đang chảy ra
“ Tôi sẽ không khóc nữa đâu!! Cuộc sống này đã quá nhiều thứ làm tôi bận tâm quá nhiều rồi!! Cái gì dần rồi cũng sẽ hết thôi.
46 Còn 2 Chương nữa là khép lại câu chuyện mong các bạn sẽ đón nhận và đề cử truyện ày cho mình nhé!!!
<3 chia="" sẻ="" cùng="" với="" bạn="" bè="" và="" mọi="" người="" cùng="" đọc="" nào="">3>
Mình đang viết thêm truyện mới " Bạn Trai Tôi LÀ Thiếu ...
47 Lại một ngày mới đến với Nhu, sau một giấc mơ dài đằng đẵng ngày hôm quá thì cô tỉnh dậy với vẻ mặt mệt mỏi.
“ Dậy rồi à!!”
Tiểu Thiên đang ngồi ở chiếc ghế cạnh đó đang cầm cuốn tạp chí mà trang bì có hình của Mễ Lạc, hơi hụt hẫng nhưng cô nghĩ rằng không có cô thì Lạc vẫn sống tốt và hoàn thành những ước mơ của anh, từ giờ có lẽ cô và Lạc sẽ chỉ là những người bạn tốt.
48 Ngồi trên taxi cô nghe một bài hát khá hay. . . . có lẽ vừa mới ra. Nó thực sự đúng với tâm trạng của cô hiện giờ
“Nhìn vào hư không. . . ngước vô định vào xa xăm
Thở dài tiếc nuối biết bao ân hận.
49 Ra khỏi phòng bệnh cô thở dài!!
“ Giá như anh đừng buông xuôi vào giờ phút này!!”
Rồi cô âm thầm lặng lẽ trở về nhà!! Ngồi xuống cô sờ vào chiếc ga giường của mình
“ Mễ Lạc!! Em sẽ không đi tìm anh!! Mong anh sống hạnh và tìm được một người yêu anh như em đã yêu anh!!”
Rồi cô áp mặt xuống giường nhìn vào chiếc đồng hồ điểm 10g sáng
Mọi thứ dường như đã kết thúc ở đây!!
.