1 Xin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn. Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh. Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.
2 _Mời các em vào lớp!
Thầy giáo vui vẻ nói.
_Woa!!!!!!!!!!!!!!!
Cả lớp tôi ồ lên.
_Xin chào!
Năm chàng trai nhìn cả lớp với khuôn mặt tỏa nắng nói.
3 _Muốn thì nói,thích thì gọi đấy!Chả phải cậu đây nói con người sinh ra có cái mồm để nói à?Tôi đag thi hành đúng lí lẽ mà cậu nói,có gì sai sao?
Trọng Phi lại nhếch cằm nói.
4 Đúng là xui xẻo mà,mới đầu năm đã gặp phải cái tên hách dịch Trọng Phi. Cái này có gọi là điềm báo nhắc nhở năm học thứ hai của tôi sẽ gặp nhiều xui xẻo ko?Trời ơi!Tôi ko muốn thế đâu,nhất định tôi phải thắng để dạy cho tên đó một bài học!À mà sánh nay bố mẹ tôi đi tắm suối nước nóng,ko biết đã về chưa?Nhà tôi hiện tại chả còn gì để ăn cả,gọi điện hỏi bố mẹ bữa tối ăn gì vậy!
Tôi vội rút điện thoại ra và bấm số.
5 _Ai đó làm ơn đưa tôi ra khỏi đây!!!!!!!!
Tôi thất thần reo lên.
_Họ ko nhận ra cậu đâu mà lo!
Tiểu Trân tự tin vào tài hóa trang của mình nói.
6 Thế là đêm hôm đó tôi cứ nghĩ mãi về bữa tiệc,nghĩ nhiều đến nỗi hôm nay tôi mang cặp mắt gấu trúc đến trường luôn.
_Oi Tiểu Vãn!Sao trông ông tiều tụy thế?Hôm qua ăn nhiều quá nên tối về ko ngủ được à?
Bát Du chả biết chui từ đâu ra khoác lấy vai tôi nói lời chêu chọc.
7 _Bùm!
Tiếng súng báo hiệu vang lên.
Ngay lập tức tôi và Trọng Phi dồn lực rồi phóng tít mù.
_Zà hú!!!!!Cố lên!Cố lên!
Mọi người hò reo cổ vũ.
8 _Cậu mau ra ngoài đi!
Tôi thét rồi kéo chăn trùm kín đầu ko nói thêm lời nào,xấu hổ!Xấu hổ chết mất!
_Tan học tôi sẽ đưa cô về nhà!
Trọng Phi trầm giọng nói.
9 _Mày tự làm hay để tao làm giúp?
Trọng Phi hằm hè.
_Tôi. . . Để tôi tự làm!
Cô ta run bần bật nói,mặt thể hiện rõ sự sợ hãi.
_Tốt!
Trọng Phi vứt hộp đinh gim trước mặt cô ta rồi cười đắc ý.
10 _Thừa nhận nhanh nhỉ?Thấy chưa,ko ép cậu đến mức này thì cậu có thừa nhận là cần tôi ko?
Trọng Phi cười đắc ý đi tới xoa đầu tôi.
_Hừ. . . Hừ. .
11 Thật là tức chết mà!Cái tên giời đánh đó,sao cứ ám tôi hoài vậy?!Mới sáng sớm đã tới làm phiền rồi,xem ra ngày chủ nhật vui vẻ này của tôi sẽ trở thành một màu đen mất thôi!
_U hu hu.
12 _Nè,cậu ko tính đi về sao mà còn nằm lì ở đấy?
Tôi vừa nói vừa dùng khăn lau tóc sau cuộc đại chiến vừa nãy. Hắn đúng là đồ xấu xa,tôi ko chạy được nhanh nên chiếm lợi thế ức hiếp tôi,tức chết đi được!
_Oáp________chán quá đi!Cô có muốn đi đâu ko?
Nằm dài trên chiếc ghế sofa,Trọng Phi bỏ ngoài lời nói của tôi hỏi vặn lại.
13 _Có thật là vào đây ko?
Trọng Phi nhẹ hỏi.
_Ơ. . . Ờ. . . .
Tôi ngây người rồi quay sang trả lời. Công nhận là cái nhà ma này trông ghê quá,đến tôi còn sởn gai ốc nói gì đến Trọng Phi.
14 _Đồ ngốc!Cô chạy đi đâu vậy hả?!
Trọng Phi đứng trước mặt tôi hét.
_Trọng. . . . Phi. . . .
Tôi òa khóc rồi ngã vào tay Trọng Phi. Ko ngờ. .
15 (Miu Kun: Do giáng sinh có việc bận nên viết trước,mong các bạn thứ lỗi!)
_Bỏ tay tôi ra đồ vô duyên!Đàn ông con trai với nhau đừng có đùa kiểu ý!
Tôi thúc vào bụng Tử An một cú đau điếng rồi hất tay cậu ta ra.
16 Kết thúc giáng sinh một cách bận rộn trong niềm vui và hạnh phúc. Lúc này tôi đang cuộn tròn trong chiếc chăn bông ấm áp và ko muốn bước ra ngoài,từng tiếng chim hót véo von,tiếng xe cộ,tiếng người nói qua lại ngày một lớn như đang cố thúc giục tôi tỉnh giấc.