1 CHAP 1: Ban ngoài ánh nắng ban mai ấm áp đang phủ lên mọi vật thay thế àn đêm lạnh lẽo. Mùi thơm của hoa thoang thoảng xen lẫn mùi cỏ non sáng sớm. Trên giường nó nằm đó.
2 chap 2: đây là ngày thứ 4 trong ký ức toàn màu trắng của nó tại ngôi nhà , ak không ngôi biệt thự của hắn, vốn là người lạc quan hôm nay nó thấy tươi tỉnh hơn, nó mở tủ quần áo ( trong tủ có rất nhiều quần áo nhưng có lẽ đều là do hắn chuẩn bj), nó chú ý đến bộ đồng phục nơi cuối tủ, no háo hức lắm: - đi học, muốn đi học quá Lại chạy ra ngoài lao thắng sang phòng bên kia - Hắn đang ngủ, sao tên này ngủ nhìn đẹp wa vậy không biết nó hoi đỏ mặt nhưng rồi mọi thứ lại bắt đầu ồn ào - Dậy ,.
3 Chap 3: * Buổi Chiều Ông bác sĩ già tháo lớp băng trên đầu nó cười hài lòng: - Vết thương hồi phục rất nhanh, cô chỉ cần nghỉ ngơi thêm và để tinh thần thư thả vui vẻ như vậy sẽ tốt cho phần não bị chấn thương.
4 Chap 4: Sáng hôm sau những giấc mộng trong ký ức đánh thức nó dậy sớm hơn mọi ngày, không muốn nghĩ ngợi nhiều nó nhanh chóng phóng xuống giường làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
5 Chap 5: Đang ngỡ ngàng thì hắn từ đằng sau ngồi xuống kế bên nó - Cho em! Hắn lại nói cái kiểu ngắn gọn đó. Nó cầm cái túi mở ra thấy một hộp kem socola - Woa.
6 Chap 6: Sáng nó thức dậy, đầu vẫn còn mơ màng về những chuyện tối hôm qua, bước xuống giường nó “tá hỏa” khi thấy đồng hồ chỉ ngay số 7. Nó vò đầu bức tóc: -Thôi rồi.
7 Chap 7: -Thôi đủ rồi đó Bảo Như Hình như thấy “tội nghịp” cho nó hắn lên tiếng đồng thời bước ra khỏi “con vượn” đang ôm hắn cứng ngắt bước tới khoác vai nó : -Tiểu Du đó là Bảo Như là.
8 Chap 8 -Anh thấy em thông minh hông? Nhưng hổng cần cảm ơn em đâu hihihi. . Hắn không trả lời, điều đó đủ hiểu là Tất nhiên hắn không cảm ơn nó rồi vì bây giờ hắn đang không biết giấu cái mặt vào đâu nữa khi người đang đạp xe chở nó không phải là hắn mà là tên.
9 Chap 9 -“Tiểu Du. . . Cái cô ngốc này không biết đi đâu”-hắn lo lắng lẩm bẩm Về phía nó bây giờ rất mệt rồi, nó rảo bước thật nhanh khắp nơi nhưng vẫn không thấy hắn, sợ hãi nó nước mắt lưng tròng ngồi xuống 1 cái ghế dài.
10 Chap 10: -“Đã trễ người làm đều đi ngủ, vệ sĩ thì đang ở đâu đó quanh nhà sao mà tìm đây?” Ngẫm nghĩ chừng 3s nó chạy ra cửa xỏ dép chạy ra ngoài -Học viện The Rose! Nói với người lái taxi xong nó ngồi sau nôn nóng, 2 tay nó hình như đang run rẩy.
11 Chap 11: -Thưa thiếu gia. . . . -. . . . . . . . . . . . . -. . . . không thấy cô chủ đâu cả. Hắn đứng dậy, bước chân gấp gáp bước ra xe Mạnh Khang vội vã đuổi theo phía sau là 2 tên vệ sĩ.
12 Chap 12: *SÁNG Nó thức giấc thấy người hơi ê ẩm , cố gượng dậy nó thấy hắn đang ngồi phía bàn học chống tay lên trán mắt nhắm nghiền. Nhìn nét mặt bình thản của hắn khi ngủ nhưng có phần hơi tiều tụy làm nó thấy sao mà thương hắn quá! Nó nhìn tên con trai đó mà thấy lòng ấm lạ.
13 Chap 13: -Tới rồi! Thấy nó không trả lời hắn bước xuống mở cửa xe bế nó ra ngoài. -Ái. . . . em có bị bại liệt đâu mà anh cứ như vậy? Hắn không thèm quan tâm cứ đưa nó đi, nó nhận ra đây là cái bờ hồ hôm bữa, cũng là nơi nó gặp hắn lần đầu (theo lời hắn nói) Không hiểu tên vệ sĩ đã đóng quân ở đó tự khi nào, bên cạnh là một.
14 Chap 14: -Gia. . . Gia Huy! Nó vẫn còn ngơ ngác “như con tê giác” thì 2 tên kia bắt đầu “Tuyên chiến” -khải Tuấn, cậu làm gì lôi kéo vợ tôi vậy? -Gia Huy? Sao anh lại ở đây? Khải Tuấn hơi ngạc nhiên về sự có mặt của Gia Huy, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh -À,.
15 Chap 15 -Anh. . . sao?. . . sao anh lại. . . ?. . . sao có thể. . . . ???? Mặt hắn có vẻ rất “khổ sở” -Em định để anh đu ở đây mãi àh, anh sắp không chịu nổi rồi!.
16 Chap 16: Hắn nhìn bộ dạng của nó mỉm cười nhẹ xoa đầu nó: -Thôi, cho em nợ! Nói rồi hắn lại bàn học của nó cầm chìa khóa mở cửa bước ra ngoài, tay giơ giơ chùm chìa khóa: -Cái này anh tịch thu! Nó lơ ngơ như “bò đội nơ” lẩm bẩm -“mình có nợ Anh ta sao?” *SÁNG: Ngồi ăn sáng mà hắn muốn nổ cái đầu, mặt hắn nghiêm nghị ngồi “ăn cho qua bữa” thì Mạnh Khang và nó như muốn lật tung cái bàn ăn chì vì một chuyện con nít mới làm: “dành ăn” Nó chồm hết người qua phía kia để gắp lại miếng thịt mà Mạnh Khang “cướp” của nó: -Trả, trả đây! -“Voi con” em nhỏ như vậy ăn không hết đâu để anh ăn.
17 Chap 17: *SÁNG CHỦ NHẬT: Hôm nay thời tiết rất tốt có lẽ vì vậy mà nó và Bảo Như tất nhiên không thể thiếu Mạnh Khang hí hửng đòi ăn thịt nướng ngoài trời.
18 Chap 18: -Anh cảnh cáo em, sau này không được ăn thức ăn do Khải Tuấn đưa. Nó bất bình -Sao vậy? Có độc đâu mà lo xì. . . Hắn siết chặt tay nó nói như đinh đóng cột -Nhớ đó, cãi lời biết tay anh! Nó thở ra nhìn vẻ mặt đáng ghét gia trưởng của hắn.
19 Chap 19: *NGÀY NGHỈ LỄ Như đã bàn bạc, ngày nghỉ lễ đầu tiên tụi nó háo hức chuẩn bị đi chơi, xế chiều thì Đại Ảnh, Hải yến và cả khải Tuấn cùng nhau tới nhà hắn -Hi, mấy bạn chuẩn bị xong chưa? -Xong rồi , xong rồi chúng ta đi thôi.
20 Chap 20: *10 Phút sau: Cả đám đang vừa ngồi quấn chăn vừa hì hụp húp. . . mì gói. Không biết Mạnh Khang tìm đâu ra một đĩa phim ma rồi cả đám tắt hết đèn ngồi quấn chăn kín đầu ngồi bệt dưới sàn, dán mắt vào màn hình.
Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 47