1 Chương 1Mùa hạ, Tân Sửu, niên hiệu Thiên Tường năm thứ 12. Năm ấy, tôi mười tuổi. Nhà quan tuần phủ mở tiệc mừng bà hai hạ sinh được quý tử, niềm mong ước bấy nhiêu năm qua của nhà họ Hồ cuối cùng cũng thành hiện thực.
2 Chương 2. Tôi nhớ khi ấy là vào một buổi chiều đầu đông, ánh mặt trời trên cao dần thu lại những tia nắng ấm áp cuối ngày về phía chân trời xa xa. Gió từ đồng thổi vào mang theo hơi sương se lạnh.
3 Chương 3. Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, càng không biết bọn chúng sẽ đưa tôi đi đâu. Chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường trải nệm thêu hoa văn đẹp mắt, phía trên là tấm màn hồng nhạt mơ hồ.
4 Tôi những tưởng rằng nếu tôi chết đi thì mọi chuyện này sẽ kết thúc, và biết đâu đó tôi lại được gặp mẹ ở cái nơi xa xôi kia. Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt mẹ đêm qua, lời nói ấm áp ấy cứ vang mãi trong đầu khiến tôi lại lưỡng lự.
5 Năm năm sau. Đất nước Nam Sơn trải qua bao cuộc đổ máu, rốt cục cũng được thái bình. Chúa Bùi và Chúa Triệu không phân thắng bại nên đành cắn răng thỏa thuận dùng sông Ngân Trà làm ranh giới, chia đất nước thành hai miền mỗi người cai trị một miền, nước sông không phạm nước giếng.
6 Giai nhân nan tái đắc,Trót yêu hoa nên dan díu với tính. Máy tây hiên nguyệt gác chênh chênh,Rầu rĩ bất xuân về oanh nhớ. Phong lưu tài tử đa xuân tứ,Trường đoạn Tiên nương nhất chỉ thư.
7 Vài ngày sau đó, tôi không còn gặp lại ngài nữa, hàng ngày cũng chỉ biết cầm miếng ngọc khắc tên ngài mà nhớ mong. Những nỗi nhớ ấy càng ngày càng lớn khiến tôi thậm chí còn có suy nghĩ sẽ đi tìm ngài, gặp ngài.
8 Ngày hôm qua khi về đến thanh lâu tôi liền kể chuyện Lưu tiểu thơ muốn tôi đến dạy nàng ta cho Tú bà nghe, bà ta cười toe toét đồng ý ngay. Dĩ nhiên, tôi biết ba ta sẽ chẳng bao giờ bỏ qua món hời lớn như vậy đâu, không những thế bà ta còn căn dặn tôi dạy nàng ta thật lâu để từ từ moi tiền của nàng ta được nhiều.
9 Suốt một canh giờ tôi tận tình chăm sóc đứa bé tội nghiệp này như em gái của mình, cuối cùng nó cũng chịu tỉnh dậy. Tuy sức khỏe nó có phần yếu ớt nhưng vẫn còn nhận thức những người xung quanh.
10 Sau ngày thành thân của ngài hôm đó đến nay đã được một tuần rồi, một tuần này trôi qua dài như cả thế kỷ. Tôi nghĩ rằng sau khi ngài thành thân chắc sẽ chẳng bao giờ tới đây nữa, nơi này có gì để mà ngài phải bận tâm đâu.
11 Tiết trời sắp chuyển sang xuân nên dễ chịu hẳn, mấy ngày nay trời quang mây, nắng được dịp trải dài xuống thành Hoàng Dương mang theo hơi thở ấm áp khiến người ta hưng phấn lên sau những ngày mưa đông giá rét.