1 - Ta~da~ mẹ làm bento cho con này. - Nhưng con không muốn ăn. (Nhị thiếu gia của Hàn thị, tuy chỉ mới 18 tuổi nhưng đã giúp cha nắm giữ tập đoàn, tuy vậy nhưng con người này tính tình thất thường, cố chấp, sáng nắng chiều mưa trưa lâm râm giống như một cơn gió, vô định không có điểm dừng)
Sau câu trả lời của đứa con trai thân yêu, như một đả kích cực lớn bà ngồi phịch xuống đất, đôi mắt ngấn lệ long lanh đến đáng yêu, rồi những giọt lệ đua nhau tuôn rơi lả chả.
2 - Này! Cậu đang nghĩ gì vậy? Mặt cứ ngẩn ra như thằng đần. Uy Vũ nghe thấy tiếng hỏi, hoàn hồn, ánh mắt vô định nhìn về phía bầu trời quay sang thằng bạn bên cạnh.
3 Náo động cả một gốc sân trường, lớp 11A1 xôn xao, lời ra tiếng vào. Vĩ Khang hoạt náo cũng nóng lòng tham gia. - Chúng ta làm một cuộc đấu trí đi?
Uy Vũ, Tuấn Hạo quay sang, miệng cười châm chọc.
4 "Xoảng. . . Xoảng. . . Xoảng". . . . tiếng mâm cơm rơi xuống lăn tròn trên đất phát ra âm thanh nghe đến chói tai. Tiếng xì xầm ngày một lớn, không bu đen bu đỏ chỉ ngồi chỉ trỏ.
5 Ánh sáng lạnh lẽo nhưng mang theo niềm hi vọng của mặt trăng chiếu rọi lên khuôn mặt Giao Giao. Mọi thứ ảo thực không phân định. Tiến đến gần, Uy Vũ mới nhận ra nhịp thở đều đều của Giao Giao, thì ra là đang ngủ mà còn ngủ rất say.
6 Trời tờ sáng, sao đêm nhạt dần, ánh sáng không chói chang dịu nhẹ của mặt trăng phải khiển gót nhường chỗ cho những tia nắng tinh nghịch của mặt trời, từng ánh sáng mỏng manh nhảy múa trên các tán cây, mang lại màu sắc nhiệm màu cho từng giọt sương, lấp lánh lấp lánh rất đẹp, không khí se lạnh khiến con người ta khó lòng rời khỏi chiếc giường ấm áp, chỉ muốn giữ thật chặt cái không gian nhỏ bé ấy.
7 Thiên nhiên tươi đẹp đã bạn tặng cho chúng ta biết bao vẻ đẹp kì thú, say mê lòng người. Nhưng có lẽ ánh trăng là món quà tuyệt dịu nhất, quý hoá nhất do tạo hoá ban tặng.
8 Mọi người giải tán, trên sân thượng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng giấy sột soạt của miếng sandwich vang lên đều đều. Hân lộ cũng hoà mình vào không gian tĩnh lặng, khẽ thở dài.
9 Uy Vũ cảm thấy khó chịu, anh với cô dù không nói chuyện nhiều nhưng bình thường giữa họ không tồn tại bầu không khí nặng nề này. Anh hỏi cô cái gì cô cũng chỉ ừm một tiếng hay ngắn gọn trả lời cho có lệ, hoàn toàn không để tâm, anh hỏi tay cô có đau không, cô đơn giản nói đau, anh rủ cô đi đâu đó cho thoải mái trước khi về nhà cô nói tùy anh.
10 Nhờ sự giúp đỡ của Giao Giao, kế hoạch " chị em tương thân tương ái " của Vĩ Khang cũng thành công. Tình cảm chị em của Trà My với Hân Lộ rất tốt, ngày càng bền chặt.
11 " Bùm. . . Bùm "
Thế là cũng đến lễ hội trường, náo nhiệt hào hứng. Ai nấy đều chuẩn bị kĩ hoạt động của lớp mình. Bệnh cảm của Uy Vũ khá hơn, Tuấn Hạo tức tốc chạy đến trường khi vừa đáp máy bay.
12 "Thèm khát được mẹ âu yếm, mong mỏi được cái xoa đầu của cha, hi vọng sẽ có ai đó nhìn thấy được sự tồn tại của mình. Nhưng khi nghĩ tới trước mắt cô gái nhỏ chỉ có những lời mắng nhiếc, những đòn roi vun vút.
13 - Đấu giá từ thiện?
- Đúng vậy, Hàn Thị có thể đứng ra chủ trì buổi đấu giá thì chắc chắn sẽ thu hút được nhiều ông chủ lớn, chỉ cần giá đưa ra càng cao kế hoạch mau chóng hoàn thành.
14 " Rầm. . . rầm. . . xoảng. . . xoảng. . . keng. . . keng. . . keng". Suốt buổi sáng, căn bếp nhà họ Hàn luôn ầm ỉ một phút cũng không ngưng. Vy Vy đột nhiên muốn ăn bánh flan, để hoàn thành ước muốn đó Thanh Phong ra sức tìm tòi học hỏi qua internet, qua sách vở.
15 Cơn mưa rào bất chợt rơi xuống toàn thành phố, khí trời se lạnh dễ chịu, mang đi sự oi bức của những ngày qua. Thanh Phong che dù đi đến bãi đậu xe, từ phía sau liền bị chộp tới.
16 - Về nhà thôi!
- Vâng, thưa cậu chủ.
Uy Vũ nớ lỏng cà vạt, thở phù mệt mỏi. Cứ ngỡ được thảnh thơi công việc bất ngờ ập đến, kế hoạch đi chơi với đám Vĩ Khang tất cả đều hủy bỏ.
17 - " Ya ~ ~. . . "
- Cô đúng là. . . còn không ra sao. . . _Uy Vũ la hét nép người sau tấm vải che trong bồn tắm.
- Anh có điện thoại này. _ Giao Giao đặt trên kệ, nhìn anh một cái rồi ra ngoài.
18 Hoàn toàn bị ghét bỏ, Vĩ Khang như người thừa thải, không một ai ngó ngàng, không một ai chú ý đến cảm xúc của "cụ" Khang. Em gái cũng vậy, bạn thân cũng thế, ngay cả người qua đường cũng cảm thấy cụ đáng thương.
19 "Ding dong. . . ding song. . . "
- Không lẽ ngủ say rồi sao?
Uy Vũ kêu không được đành trèo cửa sổ vào nhà. Kì lạ lại chẳng thấy ai. Giao Giao rõ ràng bảo sẽ ở nhà ngủ sẵn tiện trông nhà, vậy mà phòng bếp, phòng khách, toilet, thậm chí là phòng ngủ cũng không tìm được.
20 Sau khi lễ hội kết thúc, mọi người kéo nhau sang thăm Nhã Nhược. Đèn còn sáng, ắt hẳn trong nhà còn thức, Vĩ Khang gõ 2, 3 cái cánh cửa tự động mở ra.