1 1. Nó rảo bước băng qua con đường nhựa cắm biển chỉ dẫn “phố Tô Hiệu”. Tiếng ồn vọng lại đã nghe rất rõ. Tim nó đập nhanh hơn, nó xốc lại cổ áo và xắn tay áo lên đến khuỷu.
2 - “Alô! Alô! Các em học sinh chú ý! Tất cả học sinh tập trung ở trước nhà A để chuẩn bị làm lễ khai giảng. ” Nó giật mình. Nhà A là ở đâu thế nhỉ? Nó chạy vội ra giữa sân trường ngó tất cả các dãy nhà, không có nhà A.
3 - Ừ nhỉ – Hải “cối” chợt nhớ. – Nhưng mà không sao. Rồi tao sẽ tìm được người để nhờ vả ày thấy! Cứ gì phải nhờ một con ếch! Hề hề! - Mày được lắm! – Thịnh “ộp” xắn cả áo lẫn quần lên.
4 - Ôi thế thì còn gì bằng - Cô cười, mắt ánh lên niềm vui của một người “mẹ”. Không khí lớp ấm hẳn lên. - Thế nhé – Cô lại hạ giọng – Từ nay cô sẽ là chủ nhiệm lớp mình.
5 2. Một lớp có đến 60 người, và nó không quen ai cả. Nhưng nó vẫn dám đứng lên để nhận trách nhiệm về mình; tất cả đều do nó quí cô chủ nhiệm, mặc dù mới lần đầu nó gặp cô.
6 - Tao ấy à? Tao quen cô chủ nhiệm. - Hà – Nó cười – Hóa ra mày cũng ngáp phải ruồi… hề hề… tài cán gì đâu cho cam! - Thì… - Thịnh “ộp” không biết nói sao – Mày thì hơn gì tao.
7 - Ê này bọn mày, vừa mới đầu năm mà bọn mình tay nghề “bắn” chả giảm sút tẹo nào nhỉ – Thịnh “ộp” nhận xét một câu, mà đứa nào cũng biết rằng câu tiếp theo nó sẽ tự khen mình.
8 Cả Hải “tí”, Thịnh “ộp” và nó – Hải “cối” đều vỗ tay rào rào, cười khoái chí hưởng ứng âm mưu “bắt nạt con gái” đầy ma lanh. Riêng Dũng “quềnh” thì không.
9 - Mày cứ lo hão! Mày là lớp trưởng A29, Hải “cối” là lớp trưởng A30, nó là lớp trưởng A23, toàn “cán bộ” với nhau, đố “thần dân” nào dám trêu vào. Mà bọn mình chơi với nhau trong sáng cơ mà… Đến Thịnh “ộp” cũng hết ý kiến.
10 Thư tay vẫn được đưa trước mắt nó. Nó rất muốn nhắc, càng muốn quát hơn. Nhưng như thế thì chính nó lại làm mất trật tự trong giờ. Nó đành nín nhịn. Nó không muốn gây sự với thằng ngồi bàn sau, nhưng chính thằng này lại gây sự với nó, bằng cách ném một viên giấy vào đầu một đứa bàn trên, thằng bàn trên cũng lập tức quay xuống ném một viên giấy vào đầu đứa đã gây sự với mình.
11 Không khí lại càng trầm hơn. Cô bước xuống bục giảng và ra khỏi lớp. Nó ngồi như chết. Tim nó đập liên hồi và mắt như nhìn vào một khoảng hư vô. Tiếng ồn của buổi ra chơi không làm cho nó vui lên chút nào.
12 Cầu lại về chân nó. Hải “tí” động viên: - Không sao, mày nghĩ ra thêm phương pháp mới lại càng hay. Chắc lớp mày là “quái lớp”, chỉ phù hợp với “quái chiêu” thôi.
13 - Tên nó ấy à – Hải “tí” phát âm từng từ rành rọt – Mai Lan Anh. Bất giác không ai bảo ai, cả bốn đứa đều ngoảnh mặt nhìn về cánh cửa lớp A23. Trống vào lớp.
14 Về đến nhà, nó không buồn cất cặp, quẳng luôn ở phòng khách. Cứ nghĩ đến lớp nó lại thấy chán chường. Nó nằm xuống ghế xô pha nghỉ. Và quyết định không nghĩ ngợi gì nữa.
15 - Sặc… - Nó buồn cười quá không thể nhịn được, đời thuở ai, sặc gì lại “sặc nước bọt” – Mày… ặc… ặc… - Nó tức cười quá – Mày làm sao mà phải sặc… nước bọt! Có lấy lí do gì thì cũng đừng có che đậy cái kiểu ấy chứ! Nói thật đi! Mày thích nó phải không? - Tao… tao… chả biết, …làm gì có chuyện… - Thế là đúng rồi! – Nó độp một câu kết luận – Cái kiểu ấp a ấp úng như mày là đích xác rồi! Mày đừng có chối làm gì, tao đây kinh nghiệm hơn 20 năm chuyện “tình cảm” đấy! - Mày đừng có đùa đi… - Thịnh “ộp” ấp úng.
16 với một đối thủ tầm cỡ, chứ chả vì cô bé ấy xinh gì cả. Thịnh “ộp” lại cứ lấy cái lý do thứ hai để che đi cái lý do thứ nhất, để tỏ ra mình đã lớn, đã là một thằng “đàn ông”.
17 - Chúng mình đúng là ngu. Chẳng qua cũng chỉ là một nữ lớp trưởng biết bắn Halflife, tuần này không gặp thì thứ tư tuần sau. Có mất gì nào? – Dũng “quềnh” hắng giọng tiếp – Thứ hai: cứ gì cứ phải làm quen với nó qua Halflife nhỉ? Anh em mình người đàng hoàng, nếu thích thì cứ viết thư bay đến thẳng lớp nó mà làm quen.
18 5 giờ, nó kéo cả lớp xuống sân trường để làm nốt nhiệm vụ trồng cây. Đứa nào cũng mệt nên chẳng còn hơi đâu mà cãi cọ. Hơn hai chục gốc rau muống cảnh được “nguyên vẹn” cắm xuống bồn cây của trường mà không bị thằng nào vặt lá hay bứt gốc gì.
19 6. Năm rưỡi là giờ tan tầm. Mọi ngả đường đông nghịt, kẹt cứng những người đổ ra từ các công sở. Nó không đi gần sát thì cô bé không thể nhận ra được.
20 Nó không mấy để ý lắm dù hơi lo lắng không biết bọn chúng vào lớp mình có việc gì. Nó len qua đám đông trước cửa lớp để ra ngoài. Nhưng bất chợt đám đông vội dãn ra xung quanh nó.