41 Để một đứa trẻ từng trải qua mất mát chấp nhận một ai đó trở thành cha mẹ của chúng đồng nghĩa với việc cả hai bên đều phải bước đi trên con đường không bằng phẳng.
42 Đợi chờ là hạnh phúc hay chỉ là một dấu chấm hết của niềm tin. . . Chờ đợi một người không biết hiện tại ra sao, có còn quay lại hay không là hạnh phúc ư? Câu trả lời chắc chắn là không, điều đó không bao giờ là hạnh phúc mà đó là một việc đáng sợ và tàn nhẫn nhất.
43 Giao Giao không nói thêm gì, lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, cô cứ có cảm giác kì lạ, càng đến gần cô càng bồi hồi xao xuyến. Chiếc xe bon bon trên con đường dẫn đến một ngôi nhà thân thuộc.
44 Anh nhìn cô như bốc lửa. Không khí trong xe nóng rực lên ám mụi. Anh không hôn cô mà lại ấn lên cổ cô một dấu đỏ chói, cô nheo mày vùng vẩy lại bị anh giữ chặt, anh lần mò mở từng cúc áo cô ra.
45 Tối đó anh chở cô về nhà xong thì đến công ty xử lý gấp một tập hồ sơ quan trọng. Cô về cũng khá trễ, chắc mọi người đều đã ngủ hết, không gây ra tiếng động cô đi về phòng.
46 Câu chưa dứt thì bà Hàn đã ngất ngay tại chỗ, bao sự mạnh mẽ gắng gượng của bà trong suốt thời gian qua sụp đổ chỉ trong một câu nói. Thanh Phong vội đưa mẹ mình vào phòng bệnh.