1 Phần 1: CHIA LY và HẠNH PHÚC! Chương 1: Mưa! Mưa ! Mưa thật rồi! -Mẹ ơi;! Giờ mình đi đâu hả mẹ?Mưa vẫn rơi , bên quán ăn đã đóng cửa, một bé gái ngước đôi mắt lên hỏi mẹ nó bằng cái giọng trong trẻo.
2 Những ngày tháng sống trong cô nhi viện đối vơíno đã in sâu vào tiềm thức, không có giây phút nào thật sự yên bình với nó. Vài năm sau đó cậu nhóc không đến cô nhi viện thăm nó nữa, lí do thì nó cũng không biết.
3 Bệnh viện thành phố. . . Anh nhíu mày và nhắm mở vài cái mới thích ứng được ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào,. -Hiếu THiên ! Con đỡ hơn chưa? Liếc mặt qua bên cạnh là gương mặt lo âu của một người phụ nữ.
4 Cô thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, tiền học phí phải trả rất cao. Theo lịch thì cô chỉ phải đi làm ca 2 theo lời anh nói, buổi sáng vẫn lên lớp như bình thường.
5 Anh vẫn tận dụng thời gian này để giải quyết việc chính ở trong nước, lí do anh ép cô đi cùng lần này. Cô thì chỉ chuyên tâm vào công việc, tuyệt đối không để tình cảm xen vào công việc, đối với anh đã có chút quen thuộc nhưng cô vẫn giữ ình một khoảng cách nhất định.
6 Màn đêm đã buông xuống thay thế cho ban ngày,cô đã ăn được một chút , uống thuốc và nằm nghỉ hết buổi chiều, đến giờ mới thức giấc, căn bản đã ổn. Mở mắt quanh phòng đèn sáng chưng nhưng không thấy anh đâu cả.
7 . . . Bắc Kinh. . . . . . Cô và anh đáp chuyến máy bay lúc 7:00pm. . Anh trở cô về nhà trọ cũ , không ai nói lời nào, không khí im lặng bao trùm lên tất.
8 Cô phải đến công ty sớm hơn một chút vì hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị vô cùng quan trọng, là một thư kí riêng cô phải có ý thức trách nhiệm trong công việc.
9 Chiếc taxi dừng lại ở một ngôi biệt thự màu đen xanh được xây theo phong cách Châu Âu, gần giống ngôi biệt thự ở Mỹ của anh, nơi này so với nơi Thái Lăng đưa cô đến trước kia có chút nhỏ hơn, ở đây khá yên tĩnh.
10 Cô tỉnh lại đã là hai ngày sau , cô nheo mắt mấy lần mới có thể thích ứng được với ánh nắng của căn phòngv, cô nhìn quanh cái gì cũng màu trắng hết và cô thấy anh đang gục bên giường , cánh tay nắn lấy bàn tay cô , cô giật bàn tay mình ra khỏi tay anh.
11 Cô được mọi người trong biệt thự vô cùng kính trọng như vị nữ chủ vậy. Do lạ nhà lên cô không dậy từ sớm , bướcxuoongs nhà đi dạo một vòng , thấy những người giúp việc đang đang chuẩn bị bữa sáng, nên cũng muốn tham gia , giúp một tay.
12 SAu nhiều năm xa quê hương, giờ đây Băng Đồng đã chở lại. Không còn tìm thấy ở cô sự cô đơn, lạnh lùng, khép kín ngày xưa. Người ta chỉ thấy ở cô một cô gái 23 tuổi, niềm hạnh phúc tràn chề tình yêu cuộc sống, thực chất bên trong tâm hồn cô vẫn như một đứa trẻ, ngây thơ.
13 Người giúp Thái Na chuẩn bị phòng và sắp xếp đồ đạc đâu vào đó , phòng của Thái Na là ở tầng ba , dù không muốn cô cũng phải đụng mặt mỗi ngày. Cô đứng trong phòng mình bộ dạng trầm tính , u buồn khoanh tay nhìn ra phía vườn sau.
14 Hiện tại cô không nhớ anh là ai , nhưng nghe anh nói " anh là chồng cô!" thì cô cũng chỉ biết làm theo thôi. anh chăm sóc cô rất tốt , cô cũng chỉ quấn lấy anh.
15 Băng Đồng đã được xuất viện về nhà , sau khi tháo băng. Cả ngày cô cứ như đứa trẻ nhút nhát , sợ sệt. Đối với cô bây giờ vất cứ thứ gì trong căn nhà này cũng xa lạ.
16 Cô đã tỉnh dậy, sau một ngày nằm hôn mê, sốt li bì. Bác sĩ đã chuẩn đoán cô chỉ bị ngấm nước lạnh , dẫn đến sốt cao , uống vài thang thuốc là sẽ khỏi.
17 Đã lâu Băng Đồng không cảm nhận bầu trời khi về đêm của thành phố. Hiện tại cô đang dạo bước trên con đường tấp lập, ánh đèn neon từ các tấm biển của các cửa hàng lung linh , huyền ảo.
18 Tại bệnh viện thành phố. . . . . Các bác sĩ đã nhanh chóng cấp cứu kịp thời , cũng may đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô vẫn chưa có thể tỉnh lại do mất máu quá nhiều.
19 Một vài cơn gió se lạnh thoảng qua , quyện theo mùi hương hoa cỏ thơm mát , bầu trời không còn nắng gay gắt như hồi hè mà thay vào đó là chút gì đó trầm, im lặng.
20 Băng Đồng gắng chút sức còn lại, cố đứng dậy lê từng bước về phía Thái Na. - Băng. . . . D. . . . i! - Giọng nói thều thào. - A. . . . . Đừng gọi nữa.