1 20 năm trước,tại một trường mẫu giáo nọ. . . .
"Hức. . . . hức. . . "-có một cô bé mập mạp vô cùng đáng yêu đang đứng khóc trong một đám trẻ đang chọc ghẹo quanh đó
"Heo ú lêu lêu!Heo ú lêu lêu!"-đám trẻ vui vẻ chọc ghẹo cô bé đáng thương kia
"Hức.
2 "VŨ DIÊN MAI!Cô có thức không hả?"-Cao Duệ Minh đứng chóng nạnh nhìn cô gái mập mạp đang ngủ ngon lành kia mà tức giận. Số là vài tháng trước,khi Diên Mai vừa đủ 25t,cô đã từ quê hương lên thành phố B,nơi hắn đang sống sau khi học hết cấp 3 mà quyết định tìm việc làm ở đây.
3 Bước vào công ty,Vũ Diên Mai liền trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý,tiếng xì xào to nhỏ cũng bắt đầu,hôm nay cô sẽ đến phòng sáng tạo ý tưởng cho trang sức quý phái của công ty làm việc a.
4 *phụt*(xin đính chính,đây là tiếng cơm từ trong miệng,do nghẹn mà phụt ra)
"Cái gì?Trương Kiệt Lâm nói chuyện với cô?"-Cao Duệ Minh và cô hiện tại là đang ăn cơm,không ngờ rằng vừa nghe cô thông báo,hắn liền bao nhiêu cơm đều là phun ra hết,còn bị nghẹn mà ho sặc sụa
"Ưm!Cậu ấy có nói chuyện với tôi,chỉ có điều hình như cậu ấy lại không nhận ra tôi thì phải!"-cô vui vẻ nói với hắn,lại cười vô cùng tươi
"Cô mập,tôi nói thật nha!Có lẽ để nói chuyện với cô,người đàn ông lịch sự và tử tế đó đã cố gắng rất nhiều nhỉ?Giống như tôi vậy,rất lịch sự và tử tế"
"Anh là đang đề cao bản thân à?Trương Kiệt Lâm,sự lịch thiệp và tử tế của cậu ấy so với anh là hơn vạn lần đấy chứ!"-Cô có chút tức giận nhìn hắn
"Ha,cô mập này,tôi khuyên cô đừng nên ảo tưởng quá,nếu không sẽ trèo cao té đau đấy,mà người có thân hình rất ưa là khỏe mạnh như cô thì.
5 "Oa. . . . Cao Duệ Minh,nơi này đẹp quá đi!"-Hiện tại Diên Hữu Mai đang có mặt tại biển S,một khu biển vô cùng xinh đẹp mà cô chưa từng đến lần nào,quả nhiên hôm nay xin nghỉ cũng không phải là một ý kiến tồi
"Biết thưởng thức,cô mập,lát nữa tôi đưa cô đi ăn!"-hắn mỉm cười nhéo má cô một cái rồi tự bản thân đi ra biển,thật đáng thất vọng,cô mập này ngay cả đô bơi cũng không thể mặc,làm sao dẫn cô ấy ra biển chơi nhỉ?Hắn khó chịu,đau đầu suy nghĩ,cuối cùng vẫn là không nỡ bỏ con heo ngây thơ kia ở một mình,đành phải cùng cô ấy ngồi dưới bóng mát thư dãn:
"Mà nè cô mập,sau này cô không có ý định kết hôn à?"
"Với Kiệt Lâm của tôi sao?"
"E hèm,sửa lại lỗi dùng từ!"
"Ý tôi là người tôi thích sao?"
"Ừm!"
"Cũng không rõ,nhưng dù sao mà nói,sẽ không ai kết hôn với tôi đâu,thân hình tôi thế này cơ mà!"-cô cười nhẹ với hắn
"Cô rất tốt bụng,cũng rất tài năng,nấu ăn cũng rất ngon,cũng rất biết cách giữ tiền thế nào cho hợp lý,đối với tôi,cô rất hoàn hảo"
"Nhưng sẽ không ai để ý đến đâu mà,làm sao anh dám nghĩ đến việc tìm hiểu tôi khi anh nhìn thấy thân hình không một chút ưa nhìn này chứ?Bây giờ xã hội phát triển,tài phải đi đôi với sắc,đó là cách khiến cho tài năng trở nên xứng tầm hơn,trước mặt nhiều người cũng sẽ không làm hại đến thẩm mĩ của họ"
"Cô mập,nếu sau này không ai kết hôn với cô,cô sẽ gả cho tôi chứ?"-hắn nhếch môi cười chọc ghẹo
"Đồng ý!"-tuy rằng biết hắn đang chọc ghẹo mình,nhưng Hữu Mai không thể nào không rung động,cô vẫn cùng hắn mỉm cười.
6 "Sao?Cô xin nghỉ?Thôi,cũng được đi,dù sao hôm qua cũng cảm ơn cô đã giúp chúng tôi,thôi cứ nghỉ đi,hôm nay không cần lo đâu!"-chị tổng giám đốc dễ thương này sau khi nói chuyện điện thoại xong liền mỉm cười nhẹ,trong lòng lại nghĩ đến cô gái ngốc nghếch nhưng tốt bụng kia mà phì cười,cô thật lòng muốn kết bạn với cô ấy rồi đây.
7 Ngày hôm sau,khi cô đi làm bỗng dưng có chút khó chịu,cảm giác cứ như bản thân hôm nay quên rừa mặt hay là quên chải tóc vậy ấy,cứ có cảm giác có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình.
8 Tại phòng riêng của Boss Trương. . . .
"Cô quen Cao Duệ Minh?"-Trương Kiệt Lâm lúc này liền nhíu mày hỏi
"Vâng!"
"Thân không?"
"Chúng tôi biết nhau từ nhỏ ạ!"-cô nhẹ nhàng nói ra hết
"Cô.
9 Sau khi tự mình nhớ lại những hồi ức ấy từ Boss Trương thì chúng ta nhanh chóng quay lại câu chuyện đang xảy ra tại phòng riêng của anh nào
"Cuối cùng thì.
10 "Dạ xong rồi ạ!"
"Đây là tất cả mọi thứ cần trong kế hoạch?"-Kiệt Lâm nhẹ nhàng lướt mắt nhìn tập hồ sơ mà cô đã chuẩn bị,có vẻ vô cùng hài lòng.
"Vâng ạ!"
"Ừm,tốt,tôi sẽ xem sau!À mà sắp đến giờ ăn rồi,cô muốn đi ăn cùng tôi chứ?"
"Dạ?"
"Đi ăn chứ?"
"Thật ra thì không cần đâu ạ!"(trong lòng:đi đi,em rất cần a!)
"Cô không đói?"-anh nhíu mày nhìn cô
"Vâng ạ!"(rất đói a~)
"Ây da,tôi định đi ăn cơm rồi mua luôn một phần gà rán,theo cô tôi nên mua loại nào đây?Ừm.
11 Trong lúc đó,sau khi nghe sau cú điện thoại của bạn thân,Cao Duệ Minh lại vui vẻ thay đồ rồi chạy đến chỗ hẹn,chỉ là nụ cười không ở được trên môi lâu khi mà hắn nhìn thấy cô đang cùng ngồi với tên Trương Kiệt Lâm kia cười cười nói nói vô cùng ân cần chăm sóc đối phương.
12 Lần này tại công ty diễn ra một cuộc bầu chọn nhà thiết kế cho sản phẩm mới nhất của mùa đông này,Vũ Diên Mai cô cũng phải tham gia,chỉ là ngày mai phải nộp bài rồi mà cô một chút ý tưởng cũng không có làm sao mà có động lực nào dám đi làm chứ?Càng nghĩ càng rối a.
13 Ngay sáng hôm cô liền cùng mọi người đem bản thiết kế đến phòng họp của các vị trưởng phòng. Như mọi năm,tất cả các bản vẽ của nhà thiết kế sẽ được đánh mã số và giấu tên,xáo trộn vị trí rồi lần lượt được các trưởng phòng cấp cao xem xét,lựa chọn,cuối cùng sẽ giao lại cho Trương tổng của họ phê duyệt.
14 Lúc này tại phòng thiết kế. . .
"Này,cô nghe tin gì chưa?"-lúc này khi Phan Ái Mỹ đang ngồi vui vẻ trong phòng chờ tên mình được nêu lên là người 3 năm làm gương mặt nhà thiết kế đại diện cho sản phẩm năm nay thì liền nghe thấy tiếng bình luận của hai nữ nhân viên bên ngoài
"Là tin gì?"
"À!Nghe nói năm nay có người đã đánh bại được danh hiệu nhà thiết kế 2 năm liền của Phan tổng rồi đấy!"
"Thật chứ?Sao có thể?Hằng năm không phải chị ấy luôn đứng đầu công ty trong lĩnh vực này sao?"
"Vậy mới nói,người này còn là nhân viên mới cũng không làm cùng chuyên ngành của chúng ta,nghe nói là làm bên phòng sáng tạo ý tưởng đấy!"
"ây!Ngay cả nhân viên mới cũng có thể dễ dàng lướt qua như vậy,nhất định là do tay nghề thiết kế của Phan tổng đã dần xuống dốc rồi a!"
*Rầm!*-Phan Ái Mỹ tức giận đẩy mạnh cửa rồi đi ra ngoài
"Các cô giờ còn đứng đây tám chuyện sao?Mau vào làm việc!"-cô ta trừng mắt nhìn hai nữ nhân viên của mình khiến cả hai nữ nhân viên này đều phát sợ không dám ngước mặt lên
"Dạ thưa Phan tổng!"
"Hừ!'-ngay sau đó cô ta liền bỏ đi mất.