1 - Đại Tuyết à! Cha và mẹ sẽ về sau 2 tháng nữa, nhớ nghe lời nhé! Và nhớ là không được ra ngoài, kể cả ban công! Nếu có người lạ thì nhớ trốn đấy, đừng để họ bắt con - cha nó dặn dò.
2 Rào rào rào. - Mưa rồi - Đôi mắt khép hờ khẽ rung lên, nó vắt tay lên trán , nghĩ ngợi mông lung. Hôm nay cha mẹ về, tất cả tiết học đều bị hủy, nó có cả ngày để chuẩn bị đón họ về.
3 Những cơn gió nơi quê hương luồn nhẹ qua tóc nó, hít một hơi thật sâu, nó mạnh mẽ bước xuống máy bay. Người! Nhiều người quá! Hoàn toàn là người lạ, những người nó không hề quen biết! Bầu trời xanh rộng lớn, nắng chói chang thoải mái nhảy múa trên vai, trên da nó.
4 Ánh nắng nhẹ nhàng như rót mật, xuyên qua tấm rèm cửa mỏng manh. Hàng mi dài của Đại Tuyết nhẹ rung động. Nó cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp, dụi đầu vào gối, trông chẳng khác gì con mèo con.
5 - Tớ muốn ra ngoài!! - Xuân Trà than thở. - Cậu tính phóng rào à? - Gia Hân vừa nói vừa cắn một miếng bánh. - Muốn bị cô Mai Anh treo lên thì tớ khuyến khích đấy - Thanh Trúc điềm tĩnh.
6 - Mấy em là nỗi sỉ nhục của trường! Tụi em không thể đợi đến sáng chủ nhật được à? - Thầy tổng phụ trách đêm khuya la ó. - T. . tụi. . e. . em - Tụi bạn đó lắp bắp, trông chẳng khác gì bầy chim non đứng trước mặt một con sói dữ.
7 - Á!!!! - Xuân Trà hét toáng lên. - Bịt miệng lại coi!! - Gia Hân lấy 2 tay chụp chặt lấy Xuân Trà. - Hai người có sao không? - Thanh Trúc lo lắng. - Không sao! Cô có sao không nhóc?- Bảo Đông quay sang nó, nhanh chóng kiểm tra lại từng chút trên cơ thể nó.
8 Ngày mà nắng trải dài trên khắp lối đi trong hành lang của ngôi biệt thự. Những tấm kính sáng loáng phản chiếu làm cả căn nhà tràn ngập trong ánh nắng ấm áp.
9 Đại Tuyết khuấy nhẹ ly cà phê đang nghi ngút khói, chẳng buồn uống một hớp. Từ tầng 40 của khu chung cư, nó có cảm giác vô cùng thoải mái. Nhưng có gì đó khiến nó hơi nhớ! Nó nhớ cái cảm giá bị làm phiền, nhớ những tiếng cười đùa ở trường với Xuân Trà, Gia Hân, Thanh Trúc, Anh Tuấn và người nào đó.
10 Vuốt nhẹ mái tóc mềm của Đại Tuyết. Nó nằm ngủ thật ngon, vết trầy trụa đã được sơ cứu, băng bó cẩn thận. Vầng trăng sáng vằng vặc, hằng hà ngôi sao lấp lánh trên bầu trời tối đen.
11 Phừng!!Bếp lửa hừng hực, cái bánh vừa hoàn thành cháy đen. Tay nó chằng chịt vết cắt, vết bỏng đỏ hỏn lên cộng thêm mấy vết thương cũ cũng đồng loạt sưng tấy lên.
12 Bíp bíp. Con chíp trong chiếc lắc tay ngay khi vừa gắp ra ngay lập tức kêu inh ỏi, nhấp nháy không ngừng. Bảo Đông khó chịu nhìn con chíp như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó.
13 Những món hàng được nhanh chóng chuyển lên xe tải, đã 3h sáng, mọi người vẫn đang tấp nập kiểm hàng. Cảnh sát đã rà sát và tóm được chuyến hàng đầu, Bảo Đông đành bỏ cuộc, cố vớt vát những gì còn sót lại.
14 - Phải giữ cho nó sống đấy - Đại Phong ra lệnh. - Biết rồi! Tiền đâu? - Bạch Ngân vừa kiểm tra lại những vết thương trên người Đại Tuyết, ngăn cho nó bị mất nhiều máu, vừa sáng mắt hỏi anh.
15 Ngôi trường vẫn như trước, vẫn lối kiến trúc Châu Âu, vẫn đồng phục áo đen, váy và quần đỏ máu bầm đậm. Các dãy lớp vẫn đông đúc học sinh, Đại Tuyết và Panda đi vào sân trường.
16 - Đã nói là không sao mà!! - Đại Tuyết lấy hết sức thét lên, vùng ra khỏi tay Đại Phong, thụi thật mạnh vào cổ anh. Choáng váng, Đại Phong bật ngửa người, vô tình bóp vào cò súng.
17 Phi cơ cất cánh bay lên, tiếng gió vù vù oanh tạc không gian. Đứng sau cánh cửa kính trong suốt, Đại Tuyết ngẩn người nhìn theo chiếc phi cơ đang dần hòa vào bầu trời.
18 Căn phòng phút chốc trở nên vắng lặng, niềm chan hòa hạnh phúc trong lòng Đại Tuyết lụi tàn. Tiếng cúp máy làm cho không khí thêm nặng nề và u ám. Đôi mắt xanh của nó mất kiểm soát, đồng tử co giãn liên tục.
19 - Đại Tuyết ơi~ Lại chơi với chúng tớ nào! - Bánh bông lan tung tăng rủ nó. - Tụi tớ đáng yêu nhỉ?? - Bánh mousse vẫy tay. - Ăn tớ đi~~- Tránh xa tao ra! ỌC! - Nó hoảng sợ, tái xanh mặt mày.
20 Bịch. Chiếc dép còn lại được nó phi thẳng vào phía "con ma" đáng sợ đó. Cả đám hoảng hốt, hồn bay tứ phía, nhanh chân chạy đến chỗ nó. Đại Tuyết đứng lặng thinh, nhìn chằm chằm xuống đất.