1 CHƯƠNG 1/12 Còn khoảng một cây số nữa xe bắt đầu vào thị trấn. Con đường như thấp dần xuống với những thân cây vươn cao lên. Mùa mưa hình như cũng mới về mấy hôm nay, thay một vài chiếc lá non trên cành và làm những chiếc lá còn lại mang một nỗi bơ phờ, buồn nãn.
2 CHƯƠNG 2/12 Bữa cơm dọn dưới ánh đèn. Trong bàn chỉ có chị Thục, bé Hạnh và Lũy, người giúp việc đang dỗ Hiền trong chiếc nôi, với những câu hát nhỏ. Lũy ngồi chiếc ghế của anh Ðồng.
3 CHƯƠNG 3/12 Chị Thục loay hoay với những cây đèn cầy cắm xung quanh chiếc bánh sinh nhật của Hạnh. Buổi sáng gió biển thổi về lớn quá làm những cây đèn cầy cứ tắt mãi.
4 Nói xong Cúc Huyền thở dồn dập, có lẽ vì bực tức những câu hỏi ngớ ngẩn của Lũy. Nhưng hơn lúc nào hết Lũy thích được ngớ ngẩn như vậy. Lũy cười cười, ngồi yên nhìn vẻ mặt phụng phịu của Cúc Huyền.
5 CHƯƠNG 4/12 Buổi sáng trước khi anh Ðồng đi làm, chị Thục pha cà phê cho cả nhà uống. Ngồi uống cà phê chung bàn với anh Ðồng, Lũy bỗng nhớ tới anh Hoán, nhớ những góc quán trầm lặng nhìn ra ngoài mưa và đôi mắt u buồn của người nghệ sĩ chung tình ấy.
6 CHƯƠNG 5/12 Những con chim vô tình bay đến hót làm Lũy nghe xôn xao thêm. Hoa giấy buổi sáng đỏ tươi, trên một khoảng rào xanh đầy giây leo. Lũy nằm nghiêng nhìn ra bờ hồ, nắng vàng trải dài như một vùng chuyên làm lụa, đẹp như mây chiều thênh thang trên trời.
7 CHƯƠNG 6/12 Ngày trước, đi ngang qua trường Cúc Huyền một cách vô tình Lũy không nhìn thấy hết cái đẹp của ngôi trường nữ trung học ở tỉnh. Những con đường vây quanh đó có nhiều cây.
8 Lũy không đùa được nữa. Tự nhiên Lũy thấy chán ngán tất cả nơi này. Muốn đứng lên và bay khỏi một cách nhanh chóng. Cổng nhà hoa giấy kia là ngưỡng cửa mang hình bóng với màu áo của Cúc Huyền.
9 CHƯƠNG 7/12 Sáng nay Cúc Huyền thay đổi, có phải như thế không? Nhưng thay đổi, nghĩa của hai chữ này lớn quá, Cúc Huyền không hiểu rõ được. Không định nghĩa được, như những giọt nước mắt vẫn hay vô cớ đến với mình.
10 CHƯƠNG 8/12 Ba hôm rồi, mưa cứ liên tiếp vào mỗi buổi chiều. Ngồi trong lớp học Cúc Huyền nghĩ tới con đường về nhà. Cúc Huyền sợ phải đi về đường cũ.
11 CHƯƠNG 9/12 Tiếng chân đi ngoài hành lang làm cho Cúc Huyền giật mình, nghe trái tim đập nhanh và cảm tưởng như đang ngồi trên chiếc xe đâm xuống con dốc cao.
12 CHƯƠNG 10/12 My vén mấy cọng tóc ướt nước. Chiếc xe ngựa chạy qua những con đường vắng. Hình như chỉ có mưa và lá cây. Buổi chiều tàn tạ ở đâu không thấy bóng mặt trời.
13 CHƯƠNG 11/12 Lũ chim cát ngày nào vẫn không bay khỏi những mỏm đá. Chúng quen thuộc, như những cái đã quen thuộc nơi đây. Phía dưới kia là biển, trên kia là rừng thông reo vi vu.
14 CHƯƠNG 12/12 Lũy dậy thật sớm, qua khung cửa sổ anh thấy những hàng cây im ngủ dưới ánh đèn đường thị trấn. Những hàng cây chìm khuất trong mà sương dày đặc và hơi lạnh kinh khiếp như đồng loạt bay lên từ mặt hồ nước đã đóng thành băng.