1 Đôi chân trần bước êm ái trên nền cát mịn.
Chiếc mũ vành rộng trực chờ gió thổi.
Một tay giữ, Gia Lạc cứ bước, ánh nắng màu cam rực rỡ, từ người cô toát lên vẻ thanh thoát kì lạ, mái tóc dài xoăn nhẹ bay trong gió.
2 Bà Ngọc Hà muốn kì sau con gái nhận được học bổng nên mướn gia sư cho cô vì Lạc Lạc không thông minh cho lắm, may mắn gặp được Nguyên,. . .
Bà không hiểu sao Nguyên lại nhận dạy miễn phí cho con gái mình nhưng bà rất tin tưởng anh, rất có cảm tình với anh.
3 Học sinh của anh nhốn nháo chạy ra, Bảo Nguyên nhìn dáng úp sấp thế kia là biết là ai rồi, còn nhầm lẫn được sao.
Gia Lạc xấu hổ, không dám ngẩng mặt lên, nghe tiếng anh giục đứng dậy nhưng cô nhất quyết không đứng.
4 -mẹ Ngọc Hà,con đi học đây,con trễ giờ rồi.
-từ từ thôi kẻo ngã bây giờ.
Mẹ cô vừa nói khỏi miệng thì cô đâm sầm vào cánh cửa,trên trán bỗng nhiên xuất hiện thêm một cục u.
5 Gia Lạc lượn qua mấy chồng sách cao ngất ngưởng,đắn đo không biết nên chọn quyển gì. Cô liếc mắt thấy quyển sách dày cộm ‘tự nhiên và con người’,quyết định sẽ chọn quyển này.
6 -Gia Lạc,tớ xin lỗi tớ không sang giúp cậu được. Tớ phải cùng tên mào gà này dọn vệ sinh
-Ai là tên mào gà. hả tiểu hậu đậu kia.
-Nhìn lại tóc mình xem có phải vuốt mào gà không?
-Thôi thôi hai người,tớ tự dọn được.
7 Trước khi ra về,bà Ngọc Hà hỏi mai anh thích ăn gì để bà nấu, anh cười tươi:
-Sườn xào chua ngọt. Cảm ơn cô.
Cái bóng cao lớn khuất dần sau cánh cổng.
8 Gia Lạc bực mình đạp nhẹ vài cái vào tường. Bảo Nguyên sò túi đồ vào cho Gia Lạc cầm. Cô vừa kịp ngước lên đỡ túi đồ ăn nặng trịch thì đôi giày của anh đã đáp xuống sân và đứng cạnh cô.
9 Lại một đợt sấm vang lên
Bảo Nguyên không nhịn được mà chửi thề:
-chết tiệt
Người Gia Lạc lại run lên. Môi cô máu đã chảy xuống,từng giọt nhỏ xuống sàn.
10 Câu hỏi đầy vẻ căng thẳng, vị tiểu thư kia nhìn Gia Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong nhóm học ai cũng biết vị này là Tú Linh, đã theo đuổi anh từ lâu nhưng chưa có một lời đáp lại.
11 -Tôi không biết đồ thô kệch, quê mùa như cô có điểm gì mà anh Bảo Nguyên lại thích. Anh ấy chỉ thương hại cô thôi, cô bé ạ.
-Tránh ra!Điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả.
12 -Huỳnh Minh Hạo,tên đáng kiếp,đồ đốn mặt,đồ đểu. .
Gia Lạc vừa cầm cây chổi lau sàn bể bơi vừa mắng tiểu Hạo, chỉ vì Gia Lạc không làm được bài mà tiểu Hạo đã phạt cô dọn bể bơi.
13 Anh không biết phải trả lời ra sao nhưng nếu bọt biển có trái tim thì nó cũng sẽ thuần khiết như cô gái đang đứng bên cạnh anh vậy. Anh cúi đầu xuống thấp,gọi Gia Lạc:
-Gia Lạc này.
14 -Tại sao? Con không hiểu. Ông ta đến để lấy tiền phải không?
-Gia Lạc.
Bà Hà giàn dụa nước mắt,bước đến ôm tiểu Lạc:
-Mẹ. Mẹ đừng đưa tiền cho ông ta nữa.
15 -
Anh điên cuồng nói lời xin lỗi. .
-Anh xin lỗi…Gia Lạc. . anh xin lỗi…
Người Gia Lạc run lên, lại một đợt sấm rền, tay tiểu Lạc yếu ớt bấu vào anh.
16 -Còn đau nhiều không?
-Chút chút thôi, may trên mặt của em không có nặng, nhưng anh. . . tóc của em. .
Gia Lạc cầm những lọn tóc xù xù mà thở dài, Bảo Nguyên nhìn mái tóc với ánh mắt thâm trầm,
Thay đồ xong, anh dẫn Gia Lạc xuống trả phòng.
17 Tiểu Lạc đứng ở cổng, ngập ngừng nhìn Bảo Nguyên. Anh xoa đầu cô:
-Vậy em đã nhận ra điều gì nào?
Gia Lạc nhìn sâu vào đôi mắt anh rồi nói:
-Người đó là…là…là…
-Sao ấp úng vậy ?
Gia Lạc nhìn trong nhà, bỗng thấy người đàn ông đó đi ra.
18 Nửa đêm Bảo Nguyên sang phòng. Anh hốt hoảng vì Gia Lạc đã biến mất. Lao ra đường, nhà cũ của cô ấy vẫn im lìm không một bóng người. Anh cứ vừa chạy thẳng, vừa gọi cho tiểu Hạo.
19 Tiểu Lạc dẫn cô về nhà của Bảo Nguyên,Nguyên đang ngồi ở bàn bếp uống rượi một mình, nhìn thấy cô ,anh chỉ khẽ gật đầu:
-Em lên phòng nghỉ đi
Tiểu Lạc nhìn anh,câu nói ngày hôm đó vẫn chưa nói ra được.
20 Đứng ở sân bay một cô gái tầm 23 tuổi, khuôn mặt thánh thiện với mái tóc suôn dài màu nâu khói. Chiếc váy trắng tinh khôi trên dáng người thanh thoát khiến cô trở nên nổi bật.