1 Cuộc đời mỗi người một khác. Có người thì êm đềm,có người thì ghập ghềnh,đời có lúc cũng phải trầm,phải bổng,phải có khó và dễ.
Cũng giống như khi nghe một khúc nhạc vậy.
2 Trong căn phòng của trường Keysland vang lên một tiếng nhạc trong trẻo,êm đềm. Trong căn phòng đấy,Lâm Tú Vi đang ngồi trên đại sảnh của giảng đường,những ngón tay thon thả,uyển chuyển lướt trên những phím đàn.
3 Reng. . . . reng. . . Tiếng chuông điện thoại reo,Lâm Tú Vi đang ngủ bị đánh thức. Nhăn nhó mặt mày,cô quơ quạng lấy điện thoại nhưng lại làm rơi xuống đất.
4 -Cô ấy sao rồi?
-Lão đại,tôi nghĩ lát nữa tiểu thư sẽ tỉnh. Nhưng nếu. . .
-Cứ nói tiếp!
-Nhưng nếu đêm nay không tỉnh thì một tuần nữa mới tỉnh dậy được.
5 Lâm Tú Vi bước xuống giường,những bước chân khó khăn bước đi nặn nề,tưởng chừng như đứa trẻ lên ba đang tập đi. Cổ chân cô đã không còn xưng nhưng vẫn làm cô khó khăn khi di chuyển.
6 Về trường,Lâm Tú Vi bước chậm trên sân trường. Những ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt chứa nỗi buồn vẫn chăm chú nhìn chiếc ghế đá ở hàng cuối.
7 Cuộc sống của Lâm Tú Vi càng ngày càng tẻ nhạt hơn,vô vị. Mỗi ngày cô đến trường đều đụng mặt Hoàng Phong khiếnii cô mệt mỏi. Buổi tối là một khoảng thời gian khó khăn nhất của cô.
8 Bước vào nhà. Ba người không ngạc nhiên. Nhưng thật sự nhà của lão rất đẹp,đẹp như một cung điện vậy. Màu vàng sáng sủa cùng với chiếc đèn chùm kiểu cổ điển.
9 Ngày nắng nhẹ,từ sau buổi hôm đó,Hoàng Phong và Lâm Tú Vi nhùn thấy nhau cũng dễ chịu hơn,tuy không được như trước kia nhưng ít nhất đi qua nhau họ cũng gật nhẹ và mỉm cười.
10 Thời gian cứ trôi mà không đợi một ai. Đối với Lâm Tú Vi cũng thế,biết rằng tình cảm của mình đối với Hoàng Phong vẫn còn sâu đậm nhưng phải làm sao đây?Chỉ là một cô gái tầm thường,ít người biết đến,có một tuổi thơ nhạt nhẽo và.
11 Ngày đẹp,bài trời trong xanh,êm dịu. Không quá lạnh cho mùa đông,bầu trời nhiều mây nhưng lại không ngăn được những tia nắng nhỏ xuyên qua.
Chia tay rồi làm bạn được không?Câu hổ mà mỗi người đều đặt ra sau mỗi lần chia tay.
12 Chắc không cần phải nói thêm về việc làm của Lâm Tú Vi. Bởi ai cũng biết với nhan sắc và tài năng của cô thì dư sức làm được những điều mà cô muốn. Đặc biệt hơn đó lại là công việc mà cô yêu thích.
13 Hoàn thành xong công việc cho Bạch Tứ,Lâm Tú Vi trở lại cuộc sống bình thường như trước kia. Tuy cô được khá nhiều lời mời từ các ban tổ chức mời đến để biểu diễn những đều bị từ chối.
14 ". . . . . Bịch. . . . . "
-Ạhh. . .
Lâm Tú Vi từ trên giường lăn xuống đất. Tiếng kêu khá to làm Vương Thành Long ở dưới nhà chạy lên. Mở cửa,cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt:cô nằm đó,chăn quấn quanh người,đầu tóc bù xù,cái lọ hoa quý giá ở trên mặt bàn cũng rơi xuống vỡ tung tóe.
15 Trên con đường đông đúc,ồn ào và náo nhiệt của thành phố A-thành phố hiện đại bậc nhất,Lâm Tú Vi hiện lên như một thiên thần trước thời tiết lạnh giá của mùa đông.
16 "Cạch". Tiếng mở cửa phòng vang lên. Bà Tú bước vào thận trọng cúi người.
-Tiểu thư,cơm đã chuẩn bị xong,mời cô xuống dùng.
Lâm Tú Vi ngồi trước một tấm kính to.
17 -Evil,cậu lo chuyện chuyển trường đến đâu rồi?
-Dạ. . . Anh hai,em nghĩ. . .
"Phụt" miếng nước vừa uống vào chưa kịp uống đã phun hết vào mặt Evil.
18 -Vậy cậu Vương đích thân tới đây là. . .
-Chuyển trường,là chuyển trường cho tiểu thư đây.
-Đây chẳng phải là trò Lâm Tú Vi sao?
Ông Kings nhìn Lâm Tú Vi rồi nhìn hắn với đôi mắt ái ngại.
19 Lâm Tú Vi gương mặt méo mị nhại lại lời Vương Thành Long. Cô thả người xuống chiếc ghế salon cao cấp. Chiếc điện thoại rung,Lâm Tú Vi mở ra. Là tin nhắn của một số lạ.
20 Lâm Tú Vi ngồi trên phòng,cô nhìn ra bên ngoài qua tấm cửa kính dày đặc,bóng nhoáng. Khu ngoại ô chìm vào màn tối của ban đêm,mọi thứ thật yên tĩnh ngoại trừ tiếng côn trùng kêu rí rắc.