1 Lệ Ngân sinh ra đã vốn là 1 cô bé nhà nghèo với chỉ số iq binh thường 1 người mà cứ tưởng dường như mọi thứ xấu nhất đều dồn lên ,tài thì chả có mà tai ương giang xuống người không biết bao nhiêu là đếm xểu nhưng dù thế ở cô bé vẫn ánh lên 1 vẻ đẹp của tâm hồn lòng lương thiện.
2 Còn ngân sau một hồi hì hục thì cũng đã kiểm ra nơi mình cần tìm , mới bước vào lớp đập vào mắt cô là hình ảnh cái cậu thanh niên khi nãy. Tự nhủ:" chả hiểu sáng nay khi đi ra khỏi cửa bước chân phải hay chân trái ra trước mà sáng nay gặp gì đâu không ".
3 Thật là đau đầu với đôi bạn trẻ này. Hôm nay tiết trong tiết Hóa cô đột xuất kiểm tra miệng.
- Hôm nay ngày 15 mới em thứ 15 -nguyễn thị lệ ngân lên bảng
Thật không may là hồi hôm ngân về trễ so với mọi khi do đông khách , xong rồi về nhà ngủ luôn nên chưa chuẩn bị bài.
4 Thứ 2 như thường lệ, ngân mặc trên mình 1 bộ áo dài trắng tinh khôi đồng hành với chiếc xe đạp mà cô đặt cho nó cái tên thân thương là "bé min" , đi nửa đường thì 1 tiếng bùm vang lên hòa cùng tiếng xe cộ vội vã.
5 - Đúng là vô nhầm lớp rồi.
Ở đời mấy ai hoàn hảo tuyệt đối, cũng có người này người kia, ở họ đều mang một màu sắc riêng biệt để tô điểm thêm trong cuộc sống này.
6 Về gần sáng cơn sốt nó đã giảm đi phần nào, cô cố gắng mò dậy để chuẩn bị sách vở cho ngày mai. Tuy ngân học không được giỏi nhưng cô rất siêng năng, với ước mơ sau này trở thành một cô giáo dạy mầm non , nó yêu trẻ con lắm, nhưng chặng đường phía trước rất chuyện bất ngờ mà cô không hề biết.
7 Vừa đúng lúc đó, cô hóa vào mỉm cười nói:
- em tỉnh dậy rồi à, nghỉ ngơi chút đi thể trạng còn yếu lắm. Nhớ ăn uống đầy đủ cho nhanh chóng hồi phục.
8 Nó đã tát hắn , 1 cái tát dồn nén biết bao sự nóng giận tích tụ trong thời gian qua , nó đã bùng phát 1 cách mạnh mẽ. Hắn không tin vào mắt mình 1 đứa yếu đuối chỉ giỏi võ mồm vậy mà hôm nay ngang nhiên dám dùng vũ lực với hắn, khuôn mặt hắn nóng rát hằn sâu vết tích vừa mới xảy ra.
9 - Đâu, do bụi bay vào thôi, nghĩ sao tui động lòng mấy cái việc cỏn con này.
rồi hắn tiếp tục nói:
- bà cô của tôi ơi, vô lớp rồi, ngồi đầu bàn mà cựa quậy như con gì ấy.
10 Còn đạt thì :" tội cho cô gái nào làm bạn gái thằng tuấn". Từ ngày trở thành bạn gái của tuấn , thảo trở nên ăn vận hơn, trang điểm nhẹ khi đi học, chăm chút cách ăn mặc để không làm hắn mất mặt còn nó thì chả hiểu tình yêu là cái quái gì mà có thể khiến 1 người thay đổi, nó cực kì khó chịu khi nói chuyện với thảo thì lúc nào nào cũng " anh tuấn này , anh tuấn nọ" nghe mà ớn tới tận não.
11 Cuộc đời học sinh cứ lặng lẽ trôi qua, và chuyện tình cảm của nó cũng lớn dần theo thời gian, chuyện tình cảm mà mấy ai không khống chế được , nó cũng vậy suốt ngày cãi cọ nhau là thế , nhưng nó không hề ghét hắn, trái tim đã bắt đầu loạn nhịp, biết nhớ nhung biết lo lắng cho 1 người khác giới, nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương thôi,có lẽ tột cùng của nỗi đau trong tình yêu đó chính là tình yêu đơn phương không dám nói ra và rồi thời gian cứ trôi đến một lúc nào đó thì cái giá phải trả cho chính sự nhút nhát , sợ sệt là mất đi người mình thầm thương trộn nhớ nên hãy can đảm dù chỉ 1 lần thôi ta hãy trải lòng nói hết những điều thật tâm ta muốn nói với người ấy dù câu trả lời mà ta nhận được có là gì đi chăng nữa, còn ngân bắt đầu tránh hắn như tránh tà , ngồi trong lớp không hề mất 1 tiếng nói, ra chơi cũng vậy.
12 Mọi người đều bất ngờ trước thông tin 2 lớp cùng chung ý tưởng, rõ là cái ý tưởng này là do tuấn nghĩ ra cả lớp ai cũng đều biết, nhưng ai là người để rò rỉ thông tin ra bên ngoài.
13 Tiến đứng trước lớp nó chần chừ , tiến vào 1 cách chậm rãi, nói:
- Hôm nay mình tới xin lỗi về vụ ý tưởng lần này.
Đạt thấy thế nói:
- ý chú là sao , tại sao lại đến nhận tội.
14 Thế là ngày tổ chức cuộc thi cũng đã diễn ra mọi người ai nấy đều nô nức đến xem cũng như cổ vũ phần thi lớp mình , học tập thêm nhiều điều hay từ các lớp khác, nó cũng vậy cũng đến để xem nhưng biết bao nhiêu ánh mắt, cũng như những lời xì xầm sau lưng nó, nó biết chứ như vẫn dửng dưng , còn thảo cô bạn thân nó thì suốt ngày cặp kè với tuấn, tính kiếm thảo để tâm sự những điều oan ức đó nhưng nó không muốn cản trở 2 người bọn họ, và cũng không muốn chạm mặt với hắn.
15 Nhưng giờ thì sao cơ chứ, nó chỉ tồn tại trong kí ức mà thôi , một kí ức đáng buồn có lẽ nó không muốn nhắc tới, mọi người ai nấy đều tò mò vì những diễn biến xảy ra trên khuôn mặt, hắn cũng vậy tự đặt ra câu hỏi là :" Cô ta có chuyện gì thế nhỉ".
16 Thứ 7, hôm nay là 1 ngày nắng đẹp như mọi khi, mọi người ai nấy đều tận hưởng ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ bên gia đình trừ học sinh trung học, và những trường hợp ngoại lệ khác, nó đang thong thả, chậm rãi tận hưởng những giây phút cuối cùng của đời học sinh, rồi đây nó sẽ xa mái trường, xa bạn bè, xa thầy cô để đến một nơi đất khách quê người, buồn , nuốt tiếc là điều khó mà tránh khỏi, nhưng nó tự nhủ rằng:" hãy cứ tự nhiên đi, vì ở đây dù có đi hay ở lại thì chả ai nhớ đến mình cả" , bước vào cổng trường nó nhanh nhảu chào bác bảo vệ"kute" lần trước miễn tội cho nó
- chào bác, chúc bác ngày cuối tuần vui vẻ ạ.
17 Dường như đâu đó cũng có những ánh mắt nhìn ngân đầy thương cảm, nó còn quá trẻ để hiểu rằng ngoài xã hội có đầy rẫy những khó khăn, cạm bẫy, nó còn quá non nớt để sống tự lập bằng chính đôi bàn tay mình không dựa dẫm , hay có sự đùm bọc của cha mẹ, hắn khá sửng sốt khi biết tin này , ấn tượng đầu tiên của hắn đối với cô là một cô bé nhà nghèo xấu xí nhưng càng tiếp xúc nhiều lần càng nhận thấy nó có rất nhiều điểm thú vị , đặc biệt mà không phải bất cứ ai cũng có được, chắc tình yêu cũng bắt đầu chớm nở từ đây, một bông hoa hút nhựa sống của đất trời để ngày càng vươn lên kiêu hãnh , những cánh hoa đang lần lượt được bung ra trong nắng sớm nhưng rồi đột ngột những cơn gió mưa bắt đầu lại ập đến khiến cho bông hoa kia mất cái vẻ đẹp tao nhã như thường ngày trở nên héo hon tàn úa, vừa mới chớm nở đã bị dập tắt thật là đáng buồn.
18 -haha thì ra trong mắt cô tôi chỉ là 1 đứa nhà giàu bắt nạt những đứa như cô thôi nhỉ.
- ừ, thôi tôi đi đây, tạm biệt.
Nói rồi, nó bỏ đi, mìm cười:"- tạm biệt nhé, mối tình đầu của tôi", buồn , một nỗi buồn mấy ai hiểu, giờ đây những kỉ niệm với hắn cũng chỉ tồn tại trong trí nhớ mà thôi, rời khỏi nơi này đến một nơi khác hy vọng những hình ảnh của hắn sẽ phai nhạt đi theo thời gian rồi lẳng lặng biến mất, còn hắn tự cười chính bản thân mình, cả hàng dài những cô gái duyên dáng yêu kiều, gia thế tốt không thích lại thích một người mà đi ngược lại với những tiêu chí mà tự mình đặt ra, sự rung cảm đầu đời của những cái lứa tuổi mới lớn nó đến bất ngờ, để rồi ra đi trong tĩnh lặng, giờ đây không biết trên chặng đường sắp tới nó sẽ khó khăn đến chừng nào.
19 Nó đang băng qua đường mặc dù tín hiệu đèn đỏ đã qua rồi, tài xế phải phanh gấp, phát ra 1 tiếng kít chói tai, ranh giới giữa sự sống và cái chết chưa bao giờ trở nên mong manh như vậy, nó giật mình những tờ truyền đơn rơi xuống mặt đường, gió thổi , những tờ truyền đơn bay tán loạn, khoảng cách giữa nó và đầu xe ô tô chỉ là vài cm , nó vẫn đứng đó với khuôn mặt trắng bệch, bác tài xế tức giận xuống quát:
- ê, cô kia cô không biết là đèn đỏ đã qua rồi à hay sao dám cả gan qua đường , không sợ chết à, đúng là rách chuyện làm trễ giờ họp của người ngồi bên trong xe thì cô không gánh hậu quả hết đâu, thu gọn tàn dư nhanh đi.
20 Nó tung tăng về nhà mà quên rằng cô chưa phát xong tờ rơi, vừa về là nó đã làm bạn với chiếc giường yêu quý và đánh 1 giấc đến chiều, chiều đến nó thay một bộ đồ đơn giản để đi dạo phố vì tối hôm nay chủ nhật nên bà chủ cho nó nghỉ phép 1 bữa, cô tự nhủ rằng:" tối nay phải đi dạo 1 vòng để biết cái vẻ đẹp của sài gòn về đêm" đang ngắm nhìn cái nhộn nhịp về đêm thì đâu đó 1 cặp đôi gây sự chú ý cho mọi người xung quanh
- ôi , cậu nhìn kia, cặp kia đẹp đôi ghê.