1 Chap 1 Tôi! Nguyễn Quỳnh Trang! Là 1 con người này đã sống trên trái đất này được 16 năm trời. Suốt những ngày tháng tôi sống có vui có buồn tôi nhưng có lẽ ngày tháng buồn dần lấn áp hết ngày vui kể từ hôm ấy….
2 Ấy! Nói là thế đấy! Nhưng tôi đã sống trong cái bí mật ấy suốt cả năm trời nay không dám hé răng kêu than. Ngày… tháng… năm… Nhật kí thân yêu! Lâu lắm rồi tao mời sờ đến mày! Tao định sẽ không bao giờ chạm đến mày nữa nhưng không! Càng lúc này tao lại càng cần mày mà chia sẻ! ********! Chắc phải đến cả năm trời nay tao không sờ đến mày! Cũng cần ăn mừng chứ nhể! Kỉ niệm 1 năm tao tái bút và kỉ niệm 1 năm ngày tao biết gia đình tao đang rạn nứt.
3 Chap 2 ********** Tôi không muốn đến lớp! Nhưng thật ra cũng chả muốn ở nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng của cấp 3 nên tôi chắc chắn sẽ phải dậy sớm hơn thường lệ thôi! 6h30’ …Hình như không lệch 1 giây nào thì phải.
4 Chap 3 ********** Ôi cha mẹ ơi! Nhìn chúng kia! Học sinh kiểu gì mà ăn mặc như phơi thân. Tôi không phản bác cách ăn mặc thậm chí cũng không nói là không đồng tính vừa xu hướng của chính thế hệ mình nhưng… ai đời đến trường đến lớp lại ăn mặc cái kiểu như 2 mảnh thế kia.
5 - Chào bạn. Tớ là Trang. Nguyễn Quỳnh Trang. Rất vui khi được gặp ấy. Liệu tớ có thể giúp gì được ấy không - À! Mày cũng lễ phép đấy nhưng lé ra để cho tao xem mặt con bạn mày.
6 Chap 4 *********** … Ngày…tháng…năm… Hôm nay đến lớp cũng rất vui. Con Đào Anh cũng học cùng lớp với mình. Vậy sẽ có thế nói với nó rất nhiều điều buồn bực.
7 Chap 5 ********** Lại đến lớp lại gặp bạn. Tôi chỉnh lại quai cặp cho ngay ngắn bước thẳng vào trường. Nhưng hình như hôm nay không phải ngày may của tôi rồi.
8 Ngày qua rồi ngày lại cuối cùng cũng đến thứ 7 còn ngày mai nữa là sang nhà cái Minh chơi. Tôi phải công nhận kể từ ngày đi học đến giờ tôi nói nhiều hơn hẳn nhưng dù sao về đến nhà cũng là cái địa ngục.
9 Chap 6 ********** Một cậu bạn mới! Tôi không hứng thú lắm với mấy việc này bởi vì trong lớp tôi cũng chẳng chơi với ai mấy ngoài Đào Anh và Thu Minh cũng như Thùy Trang đấy 3 đứa đó thôi còn các bạn khác thì cũng chỉ gọi là xã giao thôi.
10 Không nói đến chuyện ở nhà nữa! Đau đầu và bực mình! Tôi không muốn hiểu gì hết về mối quan hệ giữa bố mẹ tôi và con mụ ấy tôi chỉ ước giá như mình chẳng biết gì về mọi truyện, giá như mình không xuống nhà như hôm ấy mọi truyện sẽ ổn hơn cho tất cả và nhất là cho bản thân tôi.
11 Chap 7(a) ********** Trời nóng quá! Mà sao nhà Minh xa thế nhỉ? Tôi bắt đầu cảm thấy nản lắm rồi! Đạp đau hết cả chân gần 30 phút đồng hồ mãi chẳng thấy nhà đâu! - Sao xa thế? - Sao cô lại hỏi con! Làm sao con biết được ạ! - Bỏ cái điệu đấy đi! Làm trò mày tao cho nó thân thiện! - Chính mồm cô nói đấy nhá! Ok! Mày tao là được chứ gì! Hô hô ! Đơn giản quá! Mong ước của con bấy lâu!- Nó cười to.
12 Chap 7(b) ********** Chúng tôi dình đôi bạn đáng yêu này suốt cả một buổi chiều. Vì đây là quán bánh dành cho teen nên mọi thứ trang trí đều là do Minh chọn rất chi là for teen.
13 Chap 8(a) ********** … - Ê ku! Ra đây cô biểu!- Tôi gọi con Đào Anh lại khi nó tưng tửng bước vào lớp. - What’s the fun lady?- Mặt tưng tửng nhìn rõ ghét.
14 Chap 8(b) ********** Trời dễ chịu lắm nhưng mà tôi chẳng thích theo dõi người ta là mấy. Cái trò này trẻ con lắm lắm ý! Chúng tôi dừng xe lại khi thấy đôi tình nhân chả biết có phải không dẫn nhau vào quán Yummi.
15 Chap 9 (a) ********** Thoát cái đã là một thời gian rồi. Đã tròn 3 tháng kể từ khi tôi nhập học ở ngôi trường mới. Mọi chuyện có vẻ ổn thoải hơn tôi nghĩ.
16 Chap 9(b) ********** Cái gì! Cả lớp ồ lên 1 tiếng kinh khủng. Vậy là sao? Cả lớp có thể choáng 1 xíu còn riêng Đào Anh cháu tôi thì chuẩn bị ngất đến nơi rồi.
17 Chap 10(a) ********** … Trời này là bắt đầu lạnh rồi. Kiếm trang phục cho các diễn viên khó lắm đây! À quên! Theo như cuộc bầu trọn của dân tình trong lớp năm nay thì tiếp mục văn nghệ của lớp không phải hát hò nữa mà là nhạc kịch.
18 Chap 10(b) ********** … Chúng tôi im lặng sau suốt mấy ngày hôm sau. Chắc chắn là Đào Anh rất ngạc nhiên vì sự kiện lạ thường này. Không! Phải nói là 100% ý chứ.
19 Chap 11 ********** Đây là An sao? Tôi ngạc nhiên suýt đánh rơi cái điên thoại may mà ổng ý đỡ kịp. - Mày làm ăn kiểu gì đấy!-Ông ý quát tôi. Bình thường thì tôi sẽ phản kháng lại dữ dội lắm nhưng lần này lại đứng đơ người ra.
20 Chap 12 ********** … - Vâng!-Tôi trả lời thay An - Vậy là mày nhờ anh là có mưu kế à?-Anh tôi lắc đầu - Tất nhiên!-Tôi đắc trí. - Mày liệu hồn đấy!-Anh tôi ngồi xuống ghế.